Chương 607: Lập quy củ giữa thiên địa
Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Trong khi nói chuyện, Thẩm Lạc không tự chủ được lật tay lấy ra Trấn Hải Tấn Thiết Côn, múa theo động tác của Tôn Ngộ Không trên tinh bích.
Ngay từ đầu, động tác của hắn còn có chút cứng nhắc, bất quá sau mấy hiệp, Trấn Hải Tấn Thiết Côn trong hai tay hắn gào thét sinh phong, động tác càng thêm thông thuận.
Bất quá Thẩm Lạc rõ ràng, loại cảm giác thông thuận này chỉ là dựa vào chi tiết động tác trên kia, trên thực chất chỉ là một loại bắt chước tương tự, khoảng cách đạt tới giống cảnh giới kia còn chênh lệch rất xa.
Lúc này, trong hình ảnh tinh bích, giao thủ cùng Viên Vương đã không còn là Giao Ma Vương cùng Ngu Nhung Yêu Vương, mà Yêu Vương thứ ba cũng đã gia nhập.
Thân nó cao hơn trượng, mọc lên một đầu sư tử mặt xanh nanh vàng dữ tợn, đại thủ như quạt hương bồ nắm lấy một thanh Kim Ti Đại Hoàn Đao, cùng hai tên kia vây Kim Giáp Viên Vương ở giữa, đánh bất phân thắng bại.
Trong lúc nhất thời, đao quang kiếm ảnh, khiến cho người không kịp nhìn theo.
Thẩm Lạc chăm chú nhìn hình ảnh trong tinh bích, tâm thần dần dần đắm chìm trong đó, vốn các động tác chỉ nhắm mắt theo đuôi, giờ trở nên càng lúc càng nhanh, mà tâm niệm của hắn cũng bất tri bất giác dần dần dung nhập vào trong bức tranh.
Trong lúc hoảng hốt, Thẩm Lạc tựa hồ tiến nhập trong tinh bích, cùng Kim Giáp Viên Vương kia dung hợp vào nhau, một chiêu một thức của Viên Vương, xê dịch thế nào đều biến thành động tác của hắn.
Vốn chỉ là chiêu số côn pháp tương tự, tại thời khắc này bắt đầu từ hình nhập thần, lại từ thần dung hình, tất cả tinh tuý côn pháp bắt đầu hoà hợp nhập vào thần hồn Thẩm Lạc. Rốt cuộc tại thời khắc này, hắn triệt để lĩnh ngộ chân ý bộ Bát Thiên Loạn Bổng này.
Chỉ thấy trong tấm tinh bích kia, thân ảnh Viên Vương đột nhiên như con quay xoay quanh lên, Kim Cô Bổng trong tay gào thét luân chuyển, tiếng gió đại tác, vô số bổng ảnh quét ra, bao phủ bốn phía đất trời vào trong đó.
Chỉ một thoáng, thế công mãnh liệt của cả ba Ngu Nhung Yêu Vương, Giao Ma Vương cùng Sư Đà Yêu Vương bị đồng loạt đánh tan tác, thân hình chúng cũng đồng thời bị bổng ảnh đầy trời bức lui ra sau.
Ba người phiêu nhiên rơi xuống đất, cũng không tiếp tục tiến công nữa, từng người dừng lại, nhao nhao ôm quyền tán thưởng Kim Giáp Viên Vương.
Thân hình Tôn Ngộ Không từ giữa không trung lộn mình một cái chậm rãi rơi xuống đất, côn bổng trong tay đang muốn thu hồi, ánh mắt bỗng nhiên lóe lên, quay đầu nhìn về phía không trung, trong mắt lóe lên một vòng thần thái, trên mặt hiện ra vẻ hiếu chiến.
Chỉ thấy trên bầu trời có một mảnh bóng râm to lớn vô cùng bao phủ xuống, một đầu Yêu Bằng to lớn cơ hồ che đậy cả đỉnh núi vỗ cánh bay đến, phát ra một tiếng hú sắc nhọn.
Thẩm Lạc thấy thân ảnh nó hiển hiện, cảm giác đắm chìm trong bức họa lúc trước giờ phút này mới tỉnh táo lại, lại cảm thấy Yêu Bằng kia nhìn có mấy phần quen mắt, giống y hệt Côn Bằng lúc trước ở rìa Đông Hải từng nuốt hắn vào trong bụng.
Trong lòng của hắn nghi hoặc, liền quan sát kỹ thân Yêu Bằng, kết quả dưới mỗi hai cánh một trái một phải thấy được một sợi lông vũ màu vàng cùng một sợi màu bạc, bộ dáng dài ngắn kia, quang mang màu sắc, thình lình giống như đúc hai sợi hắn nhặt được.
"Chẳng lẽ là cùng một con?"
Trong lòng Thẩm Lạc đang kinh ngạc, Yêu Bằng to lớn trong tinh bích trên bầu trời kia bỗng thân hình cuốn một cái, quanh thân thu lại ô quang, hóa thành một nam tử tuấn lãng khoác áo đen, bay xuống dưới.
Khác với ba đầu Yêu Vương lúc trước, nó huyễn hóa thân người lại không giữ lại mảy may đặc thù Yêu tộc, nhìn như một phàm nhân.
Thẩm Lạc chú ý tới, bên dưới áo khoác gã phủ lấy một kiện áo giáp màu bạc, phía trên điêu khắc minh văn rất là hoa mỹ. Bất quá phía dưới áo giáp, Yêu Bằng này lại ở trần, làn da trắng xanh xanh, phía trên có thể thấy cả mạch máu, phối hợp với một gương mặt trắng không tì vết, nhìn có chút âm nhu.
Yêu Bằng nhìn về phía Tôn Ngộ Không nhúc nhích miệng nói vài câu, giống như cũng muốn luận bàn một chút. Tôn Ngộ Không đã sớm chờ đợi không kịp, Kim Cô Bổng trong tay ưỡn một cái, một chân đạp xuống mặt đất vọt tới Yêu Bằng.
Chỉ thấy dưới chân Tôn Ngộ Không tản ra ánh trăng, Tà Nguyệt Bộ bỗng nhiên phát động, thân hình bay đến sát, trong nháy mắt một bàn tay đưa ra, trong lòng bàn tay hiện ra một đạo phù văn, trung tâm viết một chữ triện văn "Định", vỗ xuống đầu Yêu Bằng.
Thân hình Yêu Bằng vừa muốn hành động, liền bị đạo Định Thân Phù trong tay Viên Hầu phát ra một vệt kim quang quấn quanh, thân thể cứng đờ, thẳng tắp đứng ở nguyên địa.
Kim Cô Bổng đã đưa đến trước, đè vào dưới hàm gã.
"Không yếu như thế chứ?" Trong lòng Thẩm Lạc dâng lên một cảm giác cổ quái.
Kết quả tiếng nói hắn vừa dứt, chỉ thấy khoé miệng Yêu Bằng kia nhếch lên, trên mặt lộ ra một vòng ý cười, thân hình trong nháy mắt vô thanh vô tức biến mất tại chỗ.
Thần sắc Thẩm Lạc không khỏi hơi đổi, ra sức quan sát, trong lúc nhất thời vậy mà không thể nhìn ra Yêu Bằng kia thoát thân thế nào.
Bất quá, Tôn Ngộ Không trong tinh bích tựa hồ cũng không ngạc nhiên, mang theo Kim Cô Bổng không chút trì trệ thả người nhảy lên, bay thẳng lên không trung. Kim Cô Bổng bỗng nhiên vung lên một nơi hư không nào đó, một đạo bổng ảnh to lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên, như sơn nhạc cao ngất.
Những nơi Kim Cô Bổng đi qua, một cỗ khí kình cường đại phóng lên tận trời, làm vân khí trên thiên không vỡ ra, thân ảnh Yêu Bằng kia cũng theo đó nổi lên.
Một tay nó nắm vào trong hư không một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một cây Phương Thiên Họa Kích, thân hình nhảy lên, lao thẳng tới Tôn Ngộ Không.
Hai người từ lúc xuất thủ đến giờ, nói rất dài dòng, kì thực chỉ thoáng qua, cho đến giờ phút này mới chính thức đao binh đụng nhau, lập tức đánh cùng một chỗ, dưới người viên hầu như có ánh trăng đi theo, bên thân côn bằng thì có thanh quang vờn quanh, lúc phân lúc hợp, lúc xa lúc gần.
Tốc độ cả hai cực nhanh, Thẩm Lạc phải hết sức chăm chú, mới có thể miễn cưỡng theo kịp động tác của bọn họ.
Chỉ thấy cây Kim Cô Bổng luân chuyển không ngừng, Bát Thiên Loạn Bổng đánh tựa như nước chảy mây trôi, từng tầng từng tầng bổng ảnh nhanh chóng huy động phân liệt ra, khuấy động khí tức thiên địa ngưng tụ không tan.
Một cây trường kích Yêu Bằng cũng tinh diệu vô song, mặc dù nhìn như không bằng Kim Cô Bổng hùng hậu nặng nề, nhưng thân kích cùng Kim Cô Bổng va chạm liên tục, mỗi một kích đều nhẹ nhàng linh hoạt không thôi, lấy thế tứ lạng bạt thiên cân ngăn cản từng công kích của Tôn Ngộ Không.
Hai người trong nháy mắt đã qua hơn trăm chiêu, hai mắt Thẩm Lạc khẽ híp một cái, chợt phát hiện có chút không đúng. Kim Cô Bổng đánh ra mỗi một kích nhìn như tùy tâm mà tới, giữa chúng phảng phất không liên quan, nhưng theo tất cả dấu vết bổng ảnh lưu lại càng ngày càng nhiều, lưới lớn nhìn như hỗn loạn không có chương pháp lại dần dần nổi lên.
"Diệu à! Vừa rồi ta còn tưởng rằng Bát Thiên Loạn Bổng đã tinh diệu, nguyên lai thiên ngoại hữu thiên, Tề Thiên Đại Thánh này quả nhiên không tầm thường, có thể lấy côn pháp chế trận pháp, lập quy củ giữa thiên địa." Thẩm Lạc nhịn không được sợ hãi than.
Hắn vừa dứt lời, theo một gậy Tôn Ngộ Không nện xuống, trong hư không lập tức kích thích một đạo ba động gợn sóng, thuận theo bổng ảnh lan tràn ra, rất nhanh liên kết tất cả vết tích bổng ảnh trong hư không lại.
Chỉ thấy tất cả bổng ảnh liên kết nhau, một vệt kim quang trận pháp lập tức nổi lên, tất cả bổng ảnh tụ lại phía trung tâm, giăng khắp nơi bện ra một cái khốn lung như tổ chim, vây Yêu Bằng vào trong đó.
Phía trên bổng ảnh đại phóng kim quang, một cỗ uy áp vô hình từ bốn phương tám hướng đè ép tới, không gian quanh thân Yêu Bằng hoàn toàn bị phong tỏa, lại không có nửa điểm chỗ trống động đậy, trường kích linh xảo cũng không dám liều mạng với Kim Cô Bổng, chỉ có thể không ngừng vặn vẹo thân thể, nhưng cũng vô ích.