Chương 630: Xung đột
Dịch: Độc Lữ Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
"Cái này thì không phải, sở dĩ Giang Lưu không muốn đi Trường An, chuyện này phải kể lại lần Kim Thiền pháp hội từ mấy năm trước." Hải Thích thiền sư trầm mặc một lát, rốt cuộc mở miệng nói.
Thẩm Lạc cùng Lục Hóa Minh nghe lão nói đến đây, đều hết sức chăm chú lắng nghe..
"Trong Kim Sơn tự bởi vì xuất ra vị Kim Thiền Tử đại sư, nên hàng năm sẽ cử hành một lần Kim Thiền pháp hội. Năm đó Giang Lưu tám tuổi, phật học đạt thành tựu, lần đầu tham gia Kim Thiền pháp hội, giảng pháp tinh diệu tuyệt luân, tăng nhân trong chùa đều thán phục. Nhưng lúc pháp hội sắp kết thúc, đột nhiên có một yêu ma xâm nhập trong chùa." Hải Thích thiền sư nói.
"Yêu ma? Yêu ma nào?" Con ngươi Thẩm Lạc co rụt lại, lập tức hỏi.
"Ta nói làm sao khí tức trong Kim Sơn tự có chút cổ quái, nguyên lai là hai người các ngươi lẻn vào!" Vào thời khắc này, một tiếng hừ lạnh từ bên ngoài truyền đến.
Thanh âm chưa dứt, một đạo thanh quang từ bên ngoài gào thét phóng tới, lại là một thanh giới đao màu xanh biếc, xuyên thủng cửa sổ, chém tới đầu Thẩm Lạc, rất có khí thế một bổ làm hai.
Sắc mặt Thẩm Lạc trầm xuống, tay phải năm ngón bắn ra, năm đạo kiếm mang màu đỏ dài mấy thước tuột tay bắn ra, vừa vặn đánh vào trên giới đao màu xanh.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, xích quang thanh mang đan vào nhau, giới đao màu xanh bắn ngược về, thân hình Thẩm Lạc cũng lay động một cái, lui về phía sau một bước.
Khí lãng cuồng bạo từ chỗ giao thủ khuếch tán ra, căn phòng này vốn rách nát, bị khí lãng xông lên, lập tức chia năm xẻ bảy, ầm vang đổ sụp.
Lần lượt từng bóng người từ đằng xa bay đến, trong chớp mắt rơi vào phụ cận, hiện ra thân ảnh, đều là tăng nhân Kim Sơn tự, cầm đầu chính là Đường Thích trưởng lão kia.
Đứng cạnh Đường Thích trưởng lão là một lão tăng mi xếch, cũng là Xuất Khiếu kỳ, về phần những tăng nhân khác đều là Ngưng Hồn kỳ, Tích Cốc kỳ.
Sắc mặt Thẩm Lạc khó coi, cũng không phải vì e ngại những tăng nhân Kim Sơn tự này, mà là vì hắn sắp nghe được đáp án từ Hải Thích thiền sư, những người này đột nhiên đến, cắt ngang câu chuyện của lão.
"Đường Thích sư đệ, các ngươi làm cái gì vậy?" Hải Thích thiền sư đứng dậy lạnh giọng quát hỏi.
"Hải Thích sư huynh, thật có lỗi phá hủy phòng của ngươi, sau này đệ sẽ tự tay trùng kiến lại, bất quá chuyện bây giờ ngươi đừng quản mới tốt." Đường Thích trưởng lão từ tốn nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lạc cùng Lục Hóa Minh.
"Phụng lệnh Giang Lưu đại sư, bắt hai người này!" Đường Thích trưởng lão lạnh nhạt hạ lệnh.
Lập tức, tăng nhân phụ cận không nói lời nào, nhao nhao động thủ, các loại pháp khí đồng loạt tế ra, các loại quang mang vơi khí thế hung hăng đánh về phía Thẩm Lạc cùng Lục Hóa Minh.
Thẩm Lạc từ khi tiến vào Kim Sơn tự, một mực lấy lòng, nói tốt, nhưng từ đầu đến cuối bị lạnh nhạt cự tuyệt, trong lòng đã sớm cảm thấy không thoải mái, bất quá hắn một mực dùng lý trí ép xuống.
Giờ phút này một số người lại tới quấy rối, ánh mắt hắn lạnh lẽo, im lặng tiến lên một bước, trên thân toả ra mảng lớn lam quang, trong nháy mắt biến thành một chùm sáng màu lam cực kỳ chói mắt, đón lấy những pháp khí kia.
Chỗ sâu chùm sáng màu lam lóe lên một đoàn bạch quang, tản mát ra khí tức rét lạnh không gì sánh được.
Những pháp khí kia đánh vào trong chùm sáng màu lam, lập tức trở nên trì trệ, giống như bị hàn băng đông cứng lại.
"Thu!" Mặt Thẩm Lạc không thay đổi, một tay phất lên, trên thân hiện lên một đạo kim ảnh, những pháp khí bị lam quang hàn khí vây khốn kia đều trống rỗng biến mất.
"Cái này..." Những tăng nhân kia quá sợ hãi, liên hệ giữa bọn họ và những pháp khí trong nháy mắt bị chặt đứt, bất luận thế nào cũng không cảm ứng được.
Đường Thích trưởng lão cùng lão tăng mày xếch không xuất thủ, nhìn thấy cảnh này, hai người cũng chấn kinh.
Thủ đoạn Thẩm Lạc thu lấy rơi những pháp khí kia, bọn họ hoàn toàn không hiểu được, chỉ thấy trên thân hắn hiện lên một đạo kim ảnh, sau đó tất cả pháp khí biến mất.
Mà trong lòng Thẩm Lạc cũng hiện lên một tia kinh hỉ, lần này dùng Thiên Sách thu nhiếp những pháp khí này, hắn cũng là lâm thời nảy lòng tham. Trước đó trong mộng, hắn chỉ thu hỏa diễm, khí độc, các loại công kích pháp lực ly thể, không nắm chắc Thiên Sách có thể thu lấy thực thể pháp khí địch nhân, lần này thử vậy mà nhất cử thành công.
Hắn hít sâu một hơi, đè xuống kích động trong lòng, thừa dịp Đường Thích trưởng lão cùng lão tăng mi xếch còn chấn kinh, một tay dựng chưởng bổ tới hai ngươi.
Lam quang quanh người hắn lập tức hóa thành từng cơn sóng lớn màu xanh lam cao mười mấy trượng, đánh úp về phía Đường Thích trưởng lão cùng lão tăng mi xếch kia.
Gợn sóng màu lam chưa đến, từng luồng từng luồng cự lực phát ra tiếng "Ong ong" đè ép tới, phảng phất muốn ép Đường Thích trưởng lão cùng lão tăng mi xếch thành thịt vụn, mặt đất càng bị cày ra một ngấn sâu.
Tu vi Thẩm Lạc hiện tại đạt tới Xuất Khiếu kỳ, dần dần bắt đầu hiện ra uy lực công pháp vô danh.
Đường Thích trưởng lão vội phản ứng, tụng niệm chú ngữ, toàn thân đại phóng kim quang, làn da biến thành màu vàng óng, người cũng nhanh chóng phồng lớn lên gấp đôi, trong nháy mắt biến thành một kim nhân vô cùng uy mãnh, nhìn giống như một tôn Kim Cương La Hán hàng yêu phục ma.
Một cỗ cự lực cuồng bạo từ trên thân gã bộc phát ra, không khí phụ cận cũng nổ vang, mặt đất cũng lắc lư ù ù, trực tiếp vỡ ra mấy kẽ đất thô to, lan tràn ra chung quanh.
Khí tức trên người gã cường đại lên gấp bội, vốn chỉ mới vào Xuất Khiếu trung kỳ, hiện tại điên cuồng tiến đến Xuất Khiếu trung kỳ đỉnh phong, chỉ kém một chút là có thể đạt tới Xuất Khiếu hậu kỳ.
Một quyền Đường Thích trưởng lão như chậm mà nhanh đảo ra, nắm đấm đại phóng kim quang, một cỗ cự lực tựa hồ có thể rung chuyển sơn nhạc từ phía trên bộc phát ra, đánh vào trên sóng cả màu lam.
Lão tăng bên cạnh cũng kịp phản ứng, nói lẩm bẩm, tay vỗ bên hông, một cây Hàng Ma Ngọc Xử màu vàng bắn ra, trên không trung nhoáng một cái biến mất không thấy gì nữa.
Sau một khắc, Hàng Ma Ngọc Xử quỷ dị xuất hiện trên sóng cả màu lam, toàn thân đại phóng hoàng mang, trong đó ẩn hiện mười sáu tầng cấm chế, chính là một kiện cực phẩm pháp khí, đón gió hoá lớn vài chục trượng, hung hăng đập xuống dưới.
Giống như một ngọn núi nhỏ trực tiếp đè xuống, hư không những nơi Hàng Ma Ngọc Xử đi qua tựa hồ vặn vẹo, phát ra thanh âm ông ông tác hưởng.
Ba cỗ cự lực đụng vào nhau, phát ra tiếng vang ù ù như sấm, hư không ảm đạm, mãnh liệt rung động mấy lần.
Sóng cả màu lam cuối cùng vẫn không đối địch nổi hai cỗ cự lực, trực tiếp oanh mở, bị chém thành hai nửa, sượt qua thân thể hai người.
Nhưng sóng cả màu lam bị đánh thành hai nửa đột nhiên cuốn một cái, chuyển động quay tròn, vây quanh hai người, trong nháy mắt tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, từ bốn phương tám hướng tuôn ra ra một cỗ cự lực càng thêm kinh người, đè ép vào giữa
Lão giả mi xếch vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể không tự chủ được theo vòng xoáy quay tròn, mà Đường Thích trưởng lão hóa thân kim nhân to lớn mặc dù thân thể trầm ổn như núi, nhưng lực xoáy thực sự quá lớn, dưới chân của gã cũng đột nhiên lảo đảo.
Thừa dịp trong chớp mắt này, hai chân Thẩm Lạc toả sáng hào quang ánh trăng, người trong nháy mắt biến mất, sau một khắc vượt qua vài chục trượng, gần như thuấn di xuất hiện trên đỉnh đầu hai người.
Bây giờ tu vi hắn tiến nhanh, trong mộng cảnh tu luyện Tà Nguyệt Bộ, kinh nghiệm không ngừng tích lũy, nên trong hiện thực Tà Nguyệt Bộ cũng đã gần như viên mãn, khoảng cách vài chục trượng chớp mắt đã đến.