Đại Nhất Khai Giảng: Ta Mở Ra Thần Hào Sinh Hoạt

Chương 8: Lâm học đệ có hảo cảm với ta?

Chương 8: Lâm học đệ có hảo cảm với ta?
"Lão đại, chúng ta đi Na Tra điểm tâm đi? Tối hôm qua ăn rồi nôn hết, buổi sáng lại phải cùng nhau đến trường, đói đến mặt mũi ta xám ngắt cả rồi đây này."
Trần Hiểu vẻ mặt đau khổ thốt ra.
"Lão nhị à, không thể không nói tửu lượng của ngươi thật sự quá kém. Sau này ngươi cứ ngồi bàn dành cho trẻ con mà uống chút bia dứa thôi là được rồi."
Tiêu Phi nhịn không được chế giễu.
"Đúng đấy, lão nhị đúng là 'low' thật!"
Hạ Ngụy cũng phụ họa theo.
Trần Hiểu hơi đỏ mặt. Tửu lượng của hắn vốn dĩ đã không tốt từ nhỏ, bình thường đi chơi với bạn bè đều cố gắng không uống rượu, chỉ sợ bị bêu xấu.
Kết quả, tối hôm qua cái bình rượu kia lại quá đắt, mấy vạn tệ một bình, hắn liền không nhịn được uống một chút.
Ban đầu còn không cảm thấy gì, kết quả sau đó tửu kình bắt đầu ngấm, đầu liền choáng váng.
Trần Hiểu nhẫn nhịn nửa ngày cũng không nói nổi một câu phản bác nào.
"Đi thôi, đừng ba hoa nữa. Vẫn là cái phòng nhỏ hôm qua nhé, ta bảo phục vụ mang bữa sáng qua đó."
Lâm Thần mỉm cười nói.
"Vẫn là lão đại thân mật nhất, hai tên kia chỉ biết có mỗi việc tổn hại ta!"
Trần Hiểu cười hắc hắc.
Bốn người ăn xong điểm tâm, liền nhờ Đổng Phương sắp xếp một chiếc xe đưa bọn hắn đến trường.
Trở lại ký túc xá, Trần Hiểu và Hạ Ngụy liền trực tiếp ngả lưng lên giường, nằm ngáy o o.
Lấy lý do là hôm qua ngủ không ngon giấc.
"Tiểu học đệ, buổi trưa có thời gian không? Tỷ mời bù bữa cơm hôm trước nhé."
Đó là tin nhắn từ Giang Tuyết Vi gửi đến.
"Có chứ ạ. Nhưng mà buổi sáng học tỷ rảnh rỗi đi cùng em làm vài việc không?"
Lâm Thần vốn định đi mua quần áo giày dép, vừa vặn lại nhận được tin nhắn của Giang Tuyết Vi.
Có một vị giáo hoa đi cùng mua sắm thì đương nhiên là tốt hơn rồi.
Lúc này, tại phòng nữ sinh.
Giang Tuyết Vi nhìn chằm chằm tin nhắn trong điện thoại di động, lâm vào xoắn xuýt.
Có nên đi hay không đây? Bản thân tuy có chút hảo cảm với anh chàng học đệ đẹp trai này, nhưng mới quen biết có hai ngày mà đã đi chơi riêng thì có ổn không?
Liệu học đệ có cảm thấy mình quá lỗ mãng không?
Nhưng lại không muốn từ chối học đệ. Phải làm sao đây, phải làm sao đây?
"Tuyết Vi, buổi trưa cậu bảo sẽ dẫn tớ đi ăn cơm với một học đệ, rốt cuộc là ai vậy? Không phải cậu chẳng có bạn khác giới nào sao?"
Đường Uyển Nhi vừa tập luyện trên thảm yoga trong ký túc xá vừa lên tiếng hỏi.
Đợi vài giây, thấy Giang Tuyết Vi vẫn không để ý đến mình, chỉ ngồi trên ghế nhìn điện thoại ngẩn người, Đường Uyển Nhi rón rén tiến đến phía sau Giang Tuyết Vi, nhìn trộm được đoạn trò chuyện phiếm giữa cô và Lâm Thần.
"Oa! Tuyết Vi ơi, người ta còn rủ cậu đi mua sắm kìa!"
Đường Uyển Nhi kinh ngạc kêu lên.
Giang Tuyết Vi giật nảy mình, vội vàng ôm điện thoại vào lòng.
Nhìn Đường Uyển Nhi đột ngột xuất hiện sau lưng mình, cô oán trách:
"Uyển Nhi, cậu làm gì thế hả? Sao lại còn nhìn trộm tin nhắn của tớ!"
"Ai bảo cậu không thèm để ý đến tớ."
Đường Uyển Nhi bĩu môi, rồi lập tức lại hào hứng hỏi:
"Tuyết Vi, học đệ này là ai vậy? Sao trước giờ tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến người này? Hơn nữa, người ta còn rủ cậu đi mua quần áo, cậu có biết vì sao cậu ta lại muốn cậu đi mua quần áo cùng không?"
"Chắc chắn là vì cậu ta có hảo cảm với cậu rồi!"
"Lâm học đệ có hảo cảm với mình sao?"
Giang Tuyết Vi lẩm bẩm trong lòng.
"Uyển Nhi à, cậu hỏi một tràng câu hỏi thế này làm tớ rối hết cả lên, tớ phải trả lời câu nào trước đây?"
"Học đệ này mới quen hôm qua thôi, là người đã giúp tớ tuyển người mới cho câu lạc bộ Hán phục."
"Lúc đó bị Vu Dương nhìn thấy, tớ liền nói Lâm Thần là bạn trai tớ, sau đó Vu Dương liền bỏ đi. Tớ mời cậu ấy ăn cơm là để trả lại ân tình này thôi mà."
Giang Tuyết Vi giải thích.
"Cậu lại để tiểu học đệ kia làm bia đỡ đạn à? Cậu không sợ Vu Dương trả thù tiểu học đệ này sao?"
Đường Uyển Nhi nghe xong sự tình, sắc mặt có chút ngưng trọng nói.
"Chắc là không đâu? Hắn chắc sẽ không nhỏ mọn đến thế đâu."
Giang Tuyết Vi bị Đường Uyển Nhi nhắc nhở, cũng bắt đầu lo lắng.
"Tớ đã nghe nói Vu Dương là người có thù tất báo rồi đấy."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Xong rồi, vậy chẳng phải là tớ hại tiểu học đệ sao?"
Giang Tuyết Vi lập tức hoảng loạn đứng lên, đi qua đi lại trong phòng ngủ.
"Tuyết Vi, chẳng lẽ cậu có cảm giác gì với tiểu học đệ kia rồi à?"
Đường Uyển Nhi thấy Giang Tuyết Vi thất thố như vậy, có chút nghi ngờ hỏi.
Giang Tuyết Vi bị Đường Uyển Nhi hỏi đến ngớ người, sau đó vội vàng lắc đầu liên tục.
"Sao có thể! Sao tớ lại có cảm giác với một người mới quen biết một ngày, gặp mặt một lần chứ?"
"Chỉ là vì tớ đã hại tiểu học đệ nên tớ mới lo lắng thế thôi!"
Giang Tuyết Vi một mực nói ra, giống như đang trả lời Đường Uyển Nhi, nhưng càng giống như đang thuyết phục chính mình hơn.
"Ừm, cậu nói rất đúng, vậy nên cậu mới phải đồng ý đi mua quần áo với tiểu học đệ kia sao?"
"Tớ... Tớ không biết."
"Tớ thấy vẫn nên đi đi, vừa hay nhắc nhở tiểu học đệ cẩn thận Vu Dương giở trò sau lưng."
"Tuy bây giờ là xã hội pháp trị, nhưng Vu Dương dù sao cũng có tiền có thế, muốn đối phó một người bình thường vẫn là rất dễ dàng."
Đường Uyển Nhi khuyên nhủ.
"Lâm Thần tiểu học đệ chưa từng gặp mặt, tỷ tỷ đây chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi!"
"Vậy... Vậy được thôi."
Giang Tuyết Vi sắc mặt đỏ hồng suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn là đồng ý.
"Ăn cơm trưa thì không cần gọi tớ đâu nhé, tớ còn có việc bận."
"Tớ còn lạ gì cậu, có việc gì vào buổi trưa chứ?"
"Ấy, thì mới biết thôi mà..."
Lâm Thần thấy Giang Tuyết Vi chậm chạp không trả lời tin nhắn, cho rằng hết hy vọng rồi.
Kết quả, một giây sau tin nhắn liền được gửi đến:
"Được! Chờ tớ nửa tiếng."
"Ok, cậu ở tòa nào? Tớ đến dưới lầu chờ cậu nhé."
"À? Không cần đâu ạ?"
"Không sao mà."
"Vậy được ạ, tớ ở phòng 3 ký túc xá nữ."
Giang Tuyết Vi đặt điện thoại xuống, trong lòng lại không hiểu có chút vui mừng thầm.
Đường Uyển Nhi nhìn Giang Tuyết Vi đứng trước gương không ngừng thay đổi quần áo, không khỏi cười trộm.
"Cái tên nhóc này! Còn dám lừa tỷ bảo là không có ý gì với tiểu học đệ kia cơ à?"
"Uyển Nhi, vậy tớ đi ra ngoài đây!"
"Đi đi đi đi, coi chừng bị Lâm Thần tiểu học đệ 'cuỗm' mất đấy nhé!"
"Điêu!"
Lâm Thần mặc một chiếc áo phông trắng rộng rãi, bên dưới là một chiếc quần jean xanh đậm, chân đi một đôi giày Cavans trắng tinh.
Kết hợp với nhan sắc vượt trội hơn người thường của anh, thu hút rất nhiều ánh mắt của các nữ sinh.
"Anh ơi, cho em xin số 'siêu tin' của anh được không ạ?"
Hai nữ sinh tiến đến, đỏ mặt hỏi.
Mà cảnh tượng này vừa vặn bị Giang Tuyết Vi, người vừa bước ra khỏi lầu ký túc xá, nhìn thấy.
Trên mặt Giang Tuyết Vi thoáng hiện một tia không vui.
Cô vội vàng bước tới.
"Lâm học đệ! Chỗ này!"
Giang Tuyết Vi vẫy tay về phía Lâm Thần.
Đôi mắt Lâm Thần sáng lên, bị trang phục của Giang Tuyết Vi làm cho kinh diễm không thôi.
Giang Tuyết Vi mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, trên mặt trang điểm tinh xảo, trang nhã, khóe miệng hơi cong lên lộ ra vẻ vui sướng khi nhìn thấy Lâm Thần.
"Xin lỗi nhé, các bạn."
Lâm Thần áy náy nói với hai nữ sinh, rồi cười đi về phía Giang Tuyết Vi.
"Oa, mau nhìn kìa, đó chẳng phải là Giang Tuyết Vi sao? Ôi, anh chàng đẹp trai kia chắc chắn không đùa đâu!"
"Còn cần cậu nói chắc? Anh chàng đẹp trai này xứng tầm giáo thảo, mà giáo thảo xứng giáo hoa thì có gì lạ đâu?"
"Huhu, Giang Tuyết Vi chẳng phải đã từ chối rất nhiều nam sinh rồi sao? Sao lại không buông tha cho anh chàng đẹp trai có ngũ quan hoàn toàn phù hợp với hình mẫu bạn trai hoàn hảo của tớ chứ!"
...
Hai nữ sinh kia thất vọng nhìn Lâm Thần đi về phía Giang Tuyết Vi.
"Ôi! Danh thảo đã có chủ rồi..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất