Chương 199: Đứng ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh
Dịch Thủy Hàn lẩm bẩm nói: "Bá đạo sao?"
Nhục thể của hắn bắt đầu phân giải, hóa thành từng hạt ánh sáng nhỏ bé, chậm rãi tiêu tán trong không khí.
Lập tức, hóa thành vô số hạt ánh sáng phiêu tán bốn phía, triệt để biến mất ở
thế giới này.
Tần Đình nhìn Dịch Thủy Hàn biến thành bột mịn, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác phức tạp.
Dịch Thủy Hàn mặc dù là khí vận chi tử, là người mà Tần Đình không thể không giết, nhưng người này không chỉ thiên tư phi phàm, tâm tư kín đáo.
Càng quan trọng hơn là vì người này không cực đoan giống Diệp Thu, từ đầu đến
cuối đều duy trì lý trí.
Sau khi Dịch Thủy Hàn chết, người trẻ tuổi cuối cùng có thể chống lại Tần Đình cũng đã chết dưới tay hắn.
Tần Đình đứng chắp tay, cúi đầu nhìn về phía non sông tươi đẹp dưới chân, thần sắc ung dung.
Chợt nhớ tới một số người.
Từ khi hắn xuất đạo đến nay, Tần Đình đã gặp biết bao người trẻ tuổi xuất sắc.
Tống Trường Ca, Giang Trung Bạch, Nghiêm Hàn, Nguyên Thủy Thánh Tử, Cổ Thần Thánh Tử, hôm nay là Dịch Thủy Hàn.
Bọn họ đều là nhân kiệt một thời, đều là thiên chi kiêu tử.
Thiên tư tuyệt thế, mưu kế thâm trầm, giống như thiếu niên Chí Tôn, nếu có thể
trưởng thành tiếp, ngày sau chắc chắn sẽ đạt được một phen thành tựu.
Nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, lại luôn đứng ở phía đối lập với Tần Đình.
Về sau đều lần lượt bại vong trong tay Tần Đình.
Tần Đình bỗng nhiên có một loại cảm giác tịch mịch, Đông Hoang mặc dù lớn, nhưng thế hệ tuổi trẻ đã không còn người nào có thể là đối thủ của hắn.
Mặc dù bây giờ thế hệ tuổi trẻ Đông Hoang, vẫn có một vài cao thủ trẻ tuổi cực kì xuất sắc, thanh danh tại ngoại.
Tỉ như nói ở Triều Thánh Tông có Triều Thánh Thánh Tử - Thi Vị Bình, lại tỉ như
nói ở Tinh Nguyệt Giáo có Tinh Nguyệt Thánh Tử - Cố Trung Tiêu. . .
Những người này đều có thiên phú bất phàm, chiến tích không ít. Nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn với Tần Đình.
Mà cao thủ thế hệ trước, hoặc là tự kiềm chế thân phận, hoặc là kiêng kị Huyền Thiên Tông, cũng không cùng hắn khó xử.
Cho nên hiện tại Tần Đình có một loại cảm giác đứng ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh.
Tần Đình đứng chắp tay, ánh mắt lạnh nhạt, trong lòng lẩm bẩm nói: "Đã đến lúc rời khỏi Đông Hoang. . ."
Không có áp lực thì sẽ không tiến bộ.
Tần Đình biết, nếu như hắn một mực trầm mê ở thân phận đệ nhất thế hệ trẻ tuổi Đông Hoang thì không bao giờ có một tia áp lực.
Vậy thì hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị các thiên tài khác đuổi kịp, vả lại, không có áp lực thì sao có thể thành thần được?
Thần sắc hắn khoan thai, quay người nhìn về một phương hướng, nơi đó có một địa phương xa xôi.
Địa phương kia tên là Trung Châu.
Mà ở nơi đó, tụ tập rất nhiều tu sĩ cường đại nhất thiên hạ, cũng có đủ loại người trẻ tuổi cực kì xuất sắc.
Những người tuổi trẻ này đều là thiên chi kiêu tử, vạn chúng chú mục.
Chờ Tần Đình đi để tiếp thu kiến thức, đi chinh phục, đi trấn áp. . .
. . .
Mà ở một nơi cực kì xa xôi ở Đông Hoang, không biết xa bao nhiêu vạn dặm, có một khối đại lục, tên là Trung Châu.
Trung Châu, Lâm Lang Tiên Cảnh.
Nếu như nói Huyền Thiên Tông là đệ nhất thánh địa Đông Hoang thì Lâm Lang Tiên Cảnh chính là đệ nhất thánh địa Trung Châu.
Lâm Lang Tiên Cảnh, phương viên mười vạn dặm đồi núi, một mảnh tường hòa yên tĩnh. Linh khí quanh quẩn, hội tụ thành biển, như là cảnh sắc tiên gia, không phụ cái tên Lâm Lang Tiên Cảnh.
Mà ở trung tâm Lâm Lang Tiên Cảnh, có một tôn cổ chung cực kì to lớn.
Cổ chung trải rộng vết tích thời gian, lại có vô số đạo văn vờn quanh, thôn phệ
thiên địa linh khí cùng nhật nguyệt tinh hoa.
Bên trong cổ trung ấp ủ uy năng bành trướng đến cực điểm, ẩn mà không phát. . .
Tôn cổ chung này như là một tôn Thiên Thần đang say giấc nồng, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, đây là một bảo vệ do thần linh luyện chế.
Tổ sư khai sơn của Lâm Lang Tiên Cảnh là Lâm Lang lão tổ, ba vạn năm sau khi bước vào cảnh giới Hóa Thần đã phi thăng thành thần.
Sau khi Lâm Lang lão tổ tu thành thần linh phi thăng thượng giới liền lưu pháp bảo của mình lại, trấn thủ Lâm Lang Tiên Cảnh, che chở an nguy nơi đây, đến nay đã được hơn trăm vạn năm.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Lâm Lang Tiên Cảnh trải qua tuế nguyệt lâu như
thế, vẫn như cũ trường thịnh không suy.
Mà Lâm Lang Tiên Cảnh bởi vì có thần linh che chở nên xưa nay luôn đứng trung lập, cũng không tham dự khúc mắc của các thế lực hay môn phái khác.
Cho nên Lâm Lang Tiên Cảnh đã được thế nhân công nhận là đệ nhất thánh địa Trung Châu.
Bỗng nhiên, các tu sĩ Trung Châu nghe được một trận tiếng chuông to rõ, thậm chí truyền đến ngoài vạn dặm, rõ ràng truyền vào trong tai của bọn họ.
Bọn họ thi triển ra pháp mục nhìn lại, phát hiện tiếng chuông kia chính là từ
tôn cổ chung thần linh phát ra.
Lập tức, vô số linh chu phi hành từ Lâm Lang Tiên Cảnh bay ra, hướng về bốn phương.
Các tu sĩ xa xa trông thấy một màn này, không hiểu rõ vì sao một nơi xưa nay thần bí điệu thấp như Lâm Lang Tiên Cảnh lại có đại động như thế.
Mà một tu sĩ tóc trắng tựa hồ nghĩ tới điều gì, trên mặt nguyên bản không hề bận tâm hốt nhiên động dung vô cùng.
Lão lẩm bẩm nói: "Dao Trì thịnh hội. . . Là Dao Trì thịnh hội!"
"Dao Trì thịnh hội ngàn năm một lần đã bắt đầu!"
Các tu sĩ chung quanh nghe được, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, sắc mặt lập tức kích động, tâm trì thần diêu.
Dao Trì thịnh hội. . .
Dao Trì thịnh hội ngàn năm một lần. . . .