Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 206: Lạn nhân (1)

Chương 206: Lạn nhân (1)
Nhưng không phải là mọi người đều đồng ý, cũng có người không muốn nhìn Dương Cung nổi danh, dù sao vị Bố Chính Sứ Thanh Châu này là người đọc sách thư viện Vân Lộc.
Nhưng càng nhiều người hy vọng triều đình làm như vậy, như vậy, sự tích truyền đi sẽ có lợi cho triều đình củng cố hình tượng trong lòng người khác.
Cái này là vì người đọc sách yêu thích thanh danh.
Những năm qua, từ dân gian đến quý tộc, từ dân chúng đến phú hào, tiếng mắng không dứt bên tai. Việc lập bia đá có thể vãn hồi chút thanh danh cho triều đình.
Vương Thủ Phụ cất bước ra khỏi hàng, "Thần đề nghị noi theo Bố Chính Sứ ti Thanh Châu."
Nguyên Cảnh Đế thật ra cũng có ý tứ này, hắn tuy tu tiên, tuy không để ý tới triều chính, tuy vơ vét của cải vô độ, nhưng hắn cảm thấy mình là Hoàng đế tốt.
"Dương Cung đại nho làm thơ rất hay, bài thơ này sinh ra trong lúc trẫm tại vị, chắc chắn lưu danh sử sách. Trẫm chẳng những muốn lập bia đá ở các nha môn, trẫm còn muốn đích thân viết, lấy thác ấn trẫm tự viết." Nguyên Cảnh Đế cười nói.
"Dương Cung năm đó đỗ Trạng Nguyên, tài làm thơ cũng là kiệt xuất đương thời." Vương Thủ Phụ cũng nở nụ cười.
Ở đây chỉ có Ngụy Uyên sững sờ hồi lâu.
Nhĩ thực nhĩ lục, dân chi dân cao. hạ dân dịch ngược, thượng thiên nan khi. . . . Cái này không phải bài thơ ngày đó Hứa Thất An viết xuống khi đang vấn tâm quan sao.
Sao lại tác giả biến thành Dương Cung?
Hay là nói, cái này vốn là thơ của Dương Cung, Hứa Thất An nghe đường đệ Hứa Tân Niên đọc lại?
Ngụy Uyên rất nhanh phủ định suy đoán của mình, luận tài làm thơ, một trăm Dương Cung cũng không sánh bằng Hứa Thất An.
Thơ này gần đây mới xuất hiện, đội ngũ Tuần Phủ một đường tiến về phía nam, tất phải đi ngang qua Thanh Châu. Nói cách khác, Hứa Thất An trở lại Thanh Châu, bài thơ này là từ Thanh Châu truyền ra.
Nghĩ thông suốt xong, Ngụy Uyên nhíu nhíu mày, tâm sinh nghi hoặc: "Thơ này là của Hứa Thất An làm ra, vì sao bệ hạ mới vừa rồi xem nhẹ không nhắc tới, là hắn cố ý, hay là Bố Chính Sứ ti Thanh Châu cố ý không viết tên Hứa Thất An?"
Phần tấu chương là do Bố Chính Sứ ti Thanh Châu truyền lại kinh thành, loại tấu chương này bình thường là do lại viên nha môn viết giùm, dù sao Bố Chính Sứ không có khả năng rảnh rỗi tự viết. . . . Cũng có khả năng lại viên vì lấy lòng Bố Chính Sứ, cố ý xem nhẹ nguyên tác giả. . . . Đến lúc đó, chỉ cần nói là lúc viết sơ sẩy liền có thể qua loa việc này.
"Sự tình một khi định ra, thanh danh Dương Cung cũng nối liền bài thơ, đến lúc đó, dù sau này Dương Cung giải thích, tin tức có thể truyền bao xa đã là một vấn đề, hơn nữa hiệu quả lớn đến đâu cũng là một vấn đề khác.
"Thơ thuộc về Hứa Thất An, ai cũng không được đoạt . . . nhưng vẫn còn cao chút, trẻ chút." Trong lòng Ngụy Uyên thở dài một tiếng, bước ra khỏi hàng, cất cao giọng:
"Bệ hạ xin chờ một lát!"
Nguyên Cảnh Đế nhìn về phía Ngụy Uyên, vuốt cằm hỏi: "Chuyện gì?"
Ngụy Uyên hỏi: "Trong tấu chương Bố Chính Sứ ti Thanh Châu gửi tới, có nói rõ ràng thơ này do Bố Chính Sứ Dương Cung làm không?"
. . . . Hắn nói lời này là có ý gì? Các quan viên đã mơ hồ ngửi thấy manh mối.
Nguyên Cảnh Đế không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì?"
Trong tấu chương không nói rõ ràng thơ do Dương Cung viết, mà là: Dương Cung giao trách nhiệm cho bách quan Thanh Châu lập bia đá, khắc thơ văn, cảnh cáo những người có chức tước.
Đây là một loại viết lách rất thông minh, vừa không rõ ràng, lại không phủ nhận. Theo Nguyên Cảnh Đế cảm thấy, thông tin chính là như vậy.
"Thơ này không phải của Dương Cung, mà là của người khác. Vi thần cảm thấy, thơ này một khi truyền lưu, nhất định nổi tiếng thiên hạ, với một cá nhân mà nói, đây là cơ hội nổi danh chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Không nên để Dương Cung độc chiếm." Ngụy Uyên nói.
"Ồ? Thanh Châu xuất hiện đại tài như vậy từ bao giờ?" Nguyên Cảnh Đế cười cười, nổi lên hứng thú, nhìn chằm chằm Ngụy Uyên: "Nhưng sao ngươi biết được?"
Không phải thơ Dương Cung, mà của người khác. . . . Thanh Châu quả thật quá nhiều tài tử. . . . Các đại quan suy nghĩ trong, sau khi Nguyên Cảnh Đế đặt câu hỏi, liền đưa ánh mắt nhìn tới Ngụy Uyên.
Đều nghi hoặc không rõ tại sao Ngụy Uyên biết được bài thơ không phải do Dương Cung làm.
"Cũng không phải người Thanh Châu." Ngụy Uyên lắc đầu.
Nguyên Cảnh Đế nghi vấn "hả" một tiếng.
"Hơn nữa, vi thần còn biết thơ này không phải do người Thanh Châu làm, cũng không sáng tác tại Thanh Châu, mà đã được làm ra từ hơn một tháng trước." Ngụy Uyên còn nói thêm.
Lời này nói ra, các đại thần cũng nghi hoặc "hả" một tiếng, vị Cấp sự trung nói "Đây mới là thơ từ Đại Phụng" không nhịn được mở miệng:
"Ngụy Công đừng thừa nước đục thả câu trước mặt bệ hạ."
Nói thì nói luôn đi, úp úp mở mở làm gì?
Đã làm ra từ hơn một tháng trước. . . Cũng không phải thơ của người Thanh Châu. . . Quân viên có tâm tư sâu sắc giật mình, đã đoán được mấy phần.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt các vương công đại thần cổ quái hẳn lên.
Ngụy Uyên thấy sắc mặt Nguyên Cảnh Đế đột nhiên trầm xuống, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Thơ này xuất phát từ nha môn Đả Canh Nhân, tác phẩm của Đồng la Hứa Thất An, nguyên tác vẫn nằm trong nha môn, nếu chư vị đại nhân muốn xem xét, bản quan có thể cho mượn đọc."
Quả nhiên là hắn. . . . m thanh thấp giọng nghị luận lại vang lên:
"Kẻ này có đại tài, không đọc sách thật sự là đáng tiếc."
"Hừ, Hứa Bình Chí chỉ là một vũ phu thô tục, tầm nhìn hạn hẹp."
"Nếu Hứa Thất An này có thể đi vào Quốc Tử Giám thì thật tốt!"
Đến lúc này, cho dù là những vương công đại thần không thích Hứa Thất An, cũng khó mà không tiếc hận thở dài, tài năng bậc này nếu là người đọc sách, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người đọc sách của Quốc Tử Giám, thì thật tốt biết bao.
Không có người nào nghi ngờ Ngụy Uyên nói dối, cho dù là đối thủ của hắn. Ngụy Uyên không có khả năng, cũng không cần thiết nói dối chuyện này.
Sắc mặt Cấp sự trung kia lộ vẻ xấu hổ, cúi đầu không nói, giữ im lặng.
Nguyên Cảnh Đế "a" một tiếng: "Ngươi nói tới việc này, là có ý gì?"
Ngụy Uyên cười ha hả nói: "Tự nhiên là hỗ trợ cấp dưới nổi danh."
Nguyên Cảnh Đế hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm cái gì.
Hắn tuy cảm thấy khó chịu với Hứa Thất An, nhưng thân là người trên ngôi cửu ngũ chí tôn, sẽ không đến mức bắt chẹt một Đồng la nho nhỏ. Hơn nữa, số người Nguyên Cảnh Đế nhìn không vừa mắt, trong triều đình còn có rất nhiều.
Đương nhiên, nếu tiểu Đồng la phạm sai lầm, hoặc chọc giận hắn, lại là một chuyện khác.
. . . .
Thanh Vân Sơn, thư viện Vân Lộc.
Chân trời có con vân nhạn bay tới, vỗ cánh lao thẳng tới Thanh Vân Sơn, lướt qua từng cái sân, từng tòa lầu các, trên vách đá tinh xảo ở một tiểu các, lầu hai nhìn xa đại sảnh, bị một bàn tay thoải mái bắt lấy.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất