Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 3: Thay da đổi thịt (3)

Chương 3: Thay da đổi thịt (3)
Nguyên thần dao động rất nhỏ này, võ phu không cảm ứng được, chỉ có đệ tử đạo môn tu âm thần mới có thể phát hiện.
“Bần đạo liền giúp ngươi một tay, cho ngươi sớm ngày nguyên thần trở về.”
“Đa tạ đạo trưởng.”
Hứa Thất An thành khẩn cảm ơn, nếu không phải đạo trưởng cất bước chân lục thân bất nhận, bay lên meo một tiếng, hắn cho dù chết mà sống lại cũng không có ý tứ gì.
Quả nhiên, cát nhân tự có thiên tướng, chủ ao cá được trời phù hộ.
“Nhưng Diệu Chân nói trên người ngươi không có chút nguyên thần dao động, chết rất là thông thấu.” Kim Liên đạo trưởng nói.
“Thông thấu” là dùng như vậy sao? Hứa Thất An trầm ngâm nói:
“Trên đường từ Vân Châu về kinh, ta không có chút tri giác nào, cũng là đêm qua mới hốt hoảng khôi phục ý thức.”
Ý tứ của hắn là, nguyên thần dao động rất nhỏ là gần đây mới xuất hiện, là dấu hiệu sống lại.
Kim Liên đạo trưởng gật đầu, cúi đầu, móng vuốt đặt ở trên mảnh vỡ Địa Thư, “hắc” một tiếng: “Ngụy Uyên thế mà lại chưa thu hồi mảnh vỡ Địa Thư.”
Ngụy Uyên đang câu cá? Hứa Thất An sửng sốt, liền nghe Kim Liên đạo trưởng tiếp tục nói:
“Nhưng, cho ngươi gia nhập Thiên Địa hội, với hắn mà nói chỉ là tùy tay đánh một nước cờ, kẻ giỏi mưu, bố cục sâu xa. Sau khi ngươi chết, hắn có lẽ có chút nản lòng, không muốn xen vào chuyện Thiên Địa hội nữa. Mảnh vỡ Địa Thư chôn cùng ngươi cũng tốt, bị ta lấy đi cũng thế, đều không sao cả.”
Đạo trưởng ngươi và Ngụy Uyên quả nhiên là hiểu lòng mà không nói ra, nhưng trước mặt của ta, vạch trần thân phận gián điệp hai mang của ta, ta vẫn sẽ có chút xấu hổ... Hứa Thất An cười khan một tiếng.
“Đúng rồi, chuyện ta sống lại, có thể đừng sớm nói cho Lý Diệu Chân hay không?” Hứa Thất An nghịch bọt nước.
Kim Liên đạo trưởng dùng mắt mèo màu hổ phách nhìn chằm chằm hắn: “Phải thành thực nha người trẻ tuổi.”
Mẹ kiếp, ai còn chưa từng chém gió ở trên mạng... Ta trước kia đi làm màu, thích ngụy trang thành nhân tài bằng cấp cao, câu treo cửa miệng là: Thank you, đang ở Mỹ, vừa xuống máy bay.
Hứa Thất An lại cười gượng vài tiếng, nhớ tới chuyện xảy ra ở Vân Châu, hỏi: “Đạo trưởng, sau lưng vụ án Vân Châu có dấu vết thuật sĩ tham dự, hơn nữa ít nhất là tam phẩm thuật sĩ. Ngài hiểu biết bao nhiêu đối với Ti Thiên Giám?”
Hắn mang sự tích vị thuật sĩ thần bí kia trong vụ án Vân Châu nói cho Kim Liên đạo trưởng.
Kim Liên đạo trưởng rất nhanh đã hiểu ý Hứa Thất An, trầm ngâm nói: “Ti Thiên Giám chỉ có một vị thuật sĩ tam phẩm, tên là Tôn Huyền Cơ.
“Nhưng ta cảm thấy thuật sĩ ra tay ở Vân Châu không phải hắn, có một kẻ khác.”
“Ai?” Hứa Thất An vội vàng truy hỏi.
Kim Liên đạo trưởng nhìn hắn một cái: “Ngươi cảm thấy ta sẽ biết sao?”
... Cần ngươi làm gì, Hứa Thất An cười nói: “Đạo trưởng ở trong lòng ta, vẫn là trưởng giả cơ trí, trên thông thiên văn dưới tường địa lý.”
Vẫn là lão tiền bạc.
Kim Liên đạo trưởng lắc đầu, sửa đúng: “Trên thông thiên văn là thuật sĩ, dưới tường địa lý là nho sinh.
“Nhưng, Giám chính khẳng định là biết gốc gác vị thuật sĩ kia, chỉ là tâm tư lão già đó, ai cũng đoán không ra.”
Nói xong, Kim Liên đạo trưởng đánh giá Hứa Thất An, chậc chậc nói: “Khí huyết, khí cơ tràn đầy gấp mấy lần, thần khí no đủ. Ngươi hôm nay, so sánh với lúc rời kinh thành, tiến bộ rất lớn. Thoát Thai Hoàn hiệu quả bất phàm nha.”
Chỉ là quá đắt... Kim Liên đạo trưởng tiếc hận nghĩ.
“May mắn may mắn, ba tháng đã bước vào Luyện Thần cảnh, tư chất ngu dốt, tư chất ngu dốt mà.” Hứa Thất An khiêm tốn nói.
... Mèo mướp quay đầu bỏ đi, để lại một câu: “Đi tìm Ngụy Uyên đi, tài nguyên Đồng Bì Thiết Cốt cảnh, ngươi táng gia bại sản cũng không mua được, nhưng hắn có thể cho ngươi.”
Tắm rửa xong, thay quần áo khô mát, Hứa Thất An cưỡi ngựa rời phủ, đến thẳng nha môn Đả Canh Nhân.
Hạo Khí lâu.
Nam Cung Thiến Nhu cùng Trương Khai Thái trở lại nha môn, ngay lập tức vào Hạo Khí lâu, có Nam Cung Thiến Nhu đứa con nuôi này dẫn dắt, không cần thông truyền, có thể lập tức lên lầu gặp Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên đứng ở trước một tấm bản đồ treo ngang, chắp hai tay sau lưng, nheo mắt, không nói một lời. Hắn duy trì tư thế này đã nửa canh giờ.
Đây là bản đồ quan sát toàn bộ phía đông bắc, trong bản đồ đánh dấu tổng bộ Vu thần giáo, cùng với vị trí các quốc gia đông bắc. Loại bản đồ này thiếu độ chuẩn, chỉ có thể xem đại khái trên vĩ mô, bởi vậy không tính là quý giá.
Bản đồ chính xác chút nữa, chính là vật cơ mật các quốc gia đánh vỡ óc chó cũng phải cướp đoạt, bảo hộ.
Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, tiếp theo là tiếng của Nam Cung Thiến Nhu cùng Trương Khai Thái:
“Nghĩa phụ.”
“Ngụy Công.”
Ngụy Uyên chưa quay đầu, trầm giọng nói: “Thi cốt Hứa Thất An chuyển ở kênh đào hơn mười ngày, không nên để lâu... Bảo thân thuộc của hắn sớm ngày hạ táng đi.”
Nếu cẩn thận nghe, trong thanh âm trầm thấp xen lẫn một tia đau kịch liệt.
Nam Cung Thiến Nhu rất rõ nghĩa phụ vì sao không nhìn thi thể Hứa Thất An lấy một lần, nghĩa phụ là người cầm quyền, là kẻ mưu lược, tâm địa hắn nên cứng rắn, là lãnh khốc, chỉ có người lãnh khốc vô tình mới có thể vô địch.
Ngụy Uyên nên là một người vô địch, không thể bị tình cảm khống chế.
Đả Canh Nhân trong nha môn, thậm chí bên ngoài, đều hy vọng Ngụy Uyên là một người như thế.
“Nghĩa phụ...” Nam Cung Thiến Nhu đằng hắng cổ họng, nói: “Hứa Thất An, còn chưa chết.”
Ngụy Uyên bỗng nhiên xoay người, biên độ động tác to lớn, áo bào xanh theo đó phồng lên.
Giờ khắc này, sắc mặt đại hoạn quan là phức tạp, ánh mắt cũng là phức tạp, kinh ngạc, khó hiểu, vui sướng, mong chờ... Nam Cung Thiến Nhu chưa bao giờ ở trên mặt nghĩa phụ nhìn thấy tình cảm phức tạp như vậy.
Nhưng chỉ trong phút chốc, đại hoạn quan liền khôi phục thong dong trấn định, chậm rãi đi đến bên bàn ngồi xuống, giọng điệu có chút nghiêm khắc hỏi:
“Chuyện là thế nào?”
Nam Cung Thiến Nhu liền mang lí do của Hứa Thất An thuật lại một lần.
Ngụy Uyên lẳng lặng nghe xong, lập tức nói: “Bảo hắn mau tới gặp ta.”
Nam Cung Thiến Nhu gật gật đầu, nhìn về tấm bản đồ quan sát vùng đông bắc thật lớn kia, “Vậy chuyện gián điệp...”
Hứa Thất An chết mà sống lại, Vu thần giáo còn muốn đánh hay không?
“Sau thu hoạch vụ thu đánh Vu thần giáo, kế hoạch không thay đổi.” Ngụy Uyên vẻ mặt lạnh lùng nghiêm khắc, giọng điệu tràn ngập sự tự tin cường đại.
Nam Cung Thiến Nhu cùng Trương Khai Thái cáo lui, người trước tính lại đi Hứa phủ một chuyến, kết quả mới ra khỏi nha môn, liền đụng phải Hứa Thất An giục ngựa mà đến.
“Ngươi cũng rất biết điều.” Nam Cung Thiến Nhu chậc chậc nói: “Không biết còn tưởng nghĩa phụ lại thu một con minh linh (1 cách ví von, xuất phát từ lầm tưởng của người cổ đại, nói về co nuôi).”
Hứa Thất An trả lời lại một cách mỉa mai, chậc chậc nói: “Lão âm dương nhân (Hứa Thất An dùng 1 trend trên mạng, ví von những kẻ hay nói móc, mỉa mai trên mạng. Nam Cung Thiến Nhu hiểu theo nghĩa cổ, tưởng bị nói kháy về ngoại hình).”
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất