Chương 211: Chân tướng
Lúc này, Hứa Thất An thấy nóc nhà xa xa có một con mèo màu cam đang dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn hắn.
. . . . Đạo trưởng, là ngươi sao, ta đã biết ngươi sẽ không có việc gì mà. Hứa Thất An lại phun ra một hơi, ở trên nóc nhà không ngừng dùng thuốc, con mèo vàng không nhanh không chậm đi ở phía sau.
"Đạo trưởng, ta vừa rồi hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu." Đứng ở một chỗ yên tĩnh trong ngõ tối, Hứa Thất An áy náy nói.
Hắn tin tưởng với thủ đoạn của Kim Liên đạo trưởng, nếu không nắm chắc, khẳng định bỏ chạy còn nhanh hơn hắn.
Con mèo vàng mở miệng nói tiếng người, giọng điệu lộ ra vẻ mỏi mệt: "Người thường nhìn thấy con cọp, chạy trốn là phản ứng bản năng, mà chênh lệch của ngươi cùng hắn, so với mèo và con cọp còn lớn hơn."
Đạo trưởng, ngươi so sánh như vậy thật sự ổn thỏa sao. . . . Hứa Thất An nhìn vào mắt con mèo vàng.
"Nếu ta không đoán sai, hắn chính là vật bị trấn áp ở phong ấn Tang Bạc." Hứa Thất An nói xong, lấy ra kim sang dược cùng băng gạc, băng bó bàn tay của mình.
Bởi vì uống quá nhiều thuốc tăng lực, giảm bớt suy yếu sau khi dùng 《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》 , không đến mức cảm thấy vô cùng mỏi mệt như thân thể bị vét sạch.
"Sao ngươi khẳng định như thế?" Kim Liên đạo trưởng khiếp sợ hỏi.
"Ngày đó Hà miếu trên Vĩnh Trấn sơn nổ mạnh, 300 cấm quân tuần tra quanh đó đều bỏ mình, tử thi cũng giống như vậy, biến thành thây khô." Hứa Thất An trầm giọng nói.
Kim Liên đạo trưởng giật mình, im lặng một lát, nói: "Vậy ngươi đã đoán sai, phong ấn dưới Tang Bạc không phải Giám Chính đời đầu."
. . . . . Nếu là Giám Chính đời đầu, sẽ không đi giết một nhân vật nhỏ, con trai trưởng của Bình Viễn Bá trước khi chết cực kỳ hoảng sợ, tựa như quen biết nam tử mặc áo bào đen. . . . Trừ khi giết chết cấm quân là người lẻn vào Tang Bạc nổ nát Hà miếu của Vĩnh Trấn sơn, nhưng khả năng này sớm bị phủ định, không thể có cao thủ lẻn vào được Tang Bạc. . . . Hứa Thất An thở dài nói:
"Ta biết, hơn nữa, trong lòng ta mơ hồ có suy đoán, chỉ là cần phải nghiệm chứng."
Mèo vàng hơi vuốt cằm, nói: "m thần của ta bị thương nặng, có khả năng thật lớn bị hạ xuống cảnh giới, ta muốn ngươi giúp đỡ bần đạo một chuyện."
"Đạo trưởng cứ nói." Hứa Thất An đang lo làm như thế nào để hồi báo ân cứu mạng, tự nhiên sẽ không chối từ.
"Thay bần đạo tìm Lạc Ngọc Hành, cầu một viên Tụ Nguyên đan." Mèo vàng miệng nói tiếng người.
"Lạc Ngọc Hành?" Hứa Thất An mờ mịt hỏi lại.
"Nhân tông Đạo Thủ, miễn cưỡng xem như sư muội của bần đạo." Kim Liên đạo trưởng nói.
Đạo trưởng, bối phận của ngươi ở Địa tông xem ra rất cao nha. . . . Đường đường là Nhân tông Đạo Thủ, vậy mầ chỉ là sư muội của ngươi. . . . Nữ đạo cô rất xinh đẹp? Hứa Thất An có chút khó xử: "Có tín vật gì không?"
"Mang Địa Thư cho nàng thấy là được, " Mèo vàng lộ ra nụ cười tràn ngập nhân tính: "Về phần có thể xin được không, vậy phải xem tâm tình của nàng."
Xem tâm tình của nàng? Vẻ mặt Hứa Thất An dại ra.
"Nhân tông cùng Thiên tông như nước với lửa, quan hệ của Địa tông cùng hai tông không tính là khẩn trương, nhưng cũng không được quá tốt." Mèo vàng giải thích.
Quan hệ đạo môn các ngươi cũng quá rắc rối rồi. . . . Yêu nhau lắm cắn nhau đau sao? Hứa Thất An gật gật đầu: "Ngày mai ta sẽ đi một chuyến thử xem."
Mèo vàng "Ừm" một tiếng: "Ngày mai ta lại tới tìm ngươi."
. . .
Khương Luật Trung lộ sắc mặt âm trầm ngồi xổm trong sân, tay cầm một miếng thịt nát thật nhỏ, chất thịt khô quắt, tựa như bị phơi nắng thành thịt khô rồi nghiền thành bột.
Trên đất là một tầng bột phấn nhợt nhạt màu nâu.
Mười mấy tên Đồng la vây quanh phủ Bình Viễn Bá, bảy tám vị Ngân la hợp sức điều tra, khi bọn hắn tới, phủ Bình Viễn Bá đã bị tàn sát sạch sẽ, trên dưới từ gia quyến tới hạ nhân, không một ai sống sót.
Tử trạng thi thể nhất trí, như là thịt khô đã phơi nhiều năm.
Trong đầu Khương Luật Trung như có ngàn con ngựa chạy qua, khi Bình Xa Bá bị giết,
"Khương Kim la, trong phòng còn có một người sống sót." Một vị Ngân la đi ra từ trong phòng, cao giọng nói.
Khương Luật Trung lộ vẻ bình tĩnh, bước vào phòng, ánh mắt đảo qua, tập trung vào một nữ nhân đang ôm chăn bông, lộ ra bờ vai tuyết trắng, thần sắc hoảng sợ.
Nàng có dung mạo xinh đẹp, nhưng hơi có chút lỗ mãng phóng đãng, đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn đám người Đả Canh Nhân.
"Ngươi là ai?" Khương Luật Trung trầm giọng hỏi.
"Ta, ta là thiếp thất của Bình Viễn Bá." Nữ nhân run giọng đáp.
"Ngươi nghe được cái gì, nhìn thấy cái gì?" Khương Luật Trung hỏi lại.
Nữ nhân sớm đã được Ngân la đánh thức mình kể ra mọi việc, cái này cũng là nguyên nhân nàng hoảng sợ không chịu nổi, hoảng sợ vì vận mệnh bản thân, lại cảm thấy may mắn vì còn sống sót.
Nữ nhân lắc đầu, nói: "Ta lúc ấy đang hoan hảo với đại lang, sau đó liền ngủ say. . . ."
Khương Luật Trung nhìn kỹ nàng, tình huống con thừa kế thiếp thất từ cha rất phổ biến, quan to đương triều thường xuyên nạp thiếp, tuổi tác kém quá xa, một khi phụ thân chết đi, thiếp thất chỉ có hai lựa chọn, hoặc là làm việc như nha hoàn, hoặc là dựa vào người thừa kế.
Đương nhiên, loại chuyện này công khai ra ngoài khẳng định sẽ bị chỉ trích.
Chỉ là không người nào sẽ tích cực công kích, mọi người không ai để ý thế là cuối cùng mặc kệ luôn.
"Để nàng mặc quần áo, sau đó mang về nha môn Đả Canh Nhân." Khương Luật Trung nói xong, đi ra khỏi phòng.
"Khương Kim la, không tìm được thi thể con trai trưởng của Bình Viễn Bá." Một vị Ngân la vội vàng bẩm báo.
Khương Luật Trung nhìn đám bột phấn màu nâu trong sân, ánh mắt thâm trầm: "Tiếp tục tìm kiếm."
"Đại nhân, bên chỗ cửa sổ có chút dấu vết."
Khương Luật Trung nghe tiếng, đi tới cửa sổ đối diện phòng ngủ, thấy cửa sổ giấy bị đâm hai cái lỗ thủng, có thể nhìn vào trong phòng.
Hắn cúi đầu nhìn lướt qua, thấy bề mặt có hai hàng dấu vết nhàn nhạt.
"Trừ bỏ hung thủ ra, lúc ấy còn có những người khác ở đây. . . ." Khương Luật Trung trầm ngâm hồi lâu, hỏi: "Là ai phát hiện chuyện của phủ Bình Viễn Bá đầu tiên?"
"Hai Đồng la gác đêm."
"Gọi bọn họ lại đây."
Rất nhanh, hai gã Đồng la bị dẫn tới đây.
Khương Luật Trung hỏi: "Lúc các ngươi phát hiện tình trạng, xung quanh có nhân vật khả nghi nào không?"
Hai Đồng la liếc nhau: "Không phát hiện kẻ khả nghi, vụ án cũng không phải do chúng ta phát hiện."
Khương Luật Trung sửng sốt, vội hỏi: "Không phải các ngươi phát hiện. . . . Vậy là ai?"
"Là Đồng la Hứa Thất An."
Hứa Thất An. . . . Trong mắt Khương Luật Trung chợt lóe lên.
. . . .
Trở lại sân nhỏ, Hứa Thất An đến cả quần áo cũng không cởi, ngả đầu liền ngủ, mấy giờ sau tỉnh dậy, khoanh chân ngồi xuống, phun nạp luyện khí.
Sau hai đợt chu thiên, hắn lộ thần thái sảng khoái mở mắt ra, trừ sắc mặt hơi tái nhợt, các phương diện khác đều không tệ lắm.
Hắn rời khỏi sân nhỏ, cưỡi ngựa chạy thẳng đến cửa thành.