Chương 95: Phát bắn tới từ thần linh (1)
Mấy người lấy tài liệu ngay tại chỗ, đốt đuốc, rút ra bội đao, cẩn thận tiến vào hầm.
Vốn tưởng chỉ là hầm dùng để nung vôi, sẽ không quá sâu, nhưng đi rồi đi, đám người Hứa Thất An ý thức được không thích hợp.
Đây nào phải hầm lò, rõ ràng là đường hầm con người mở ra, đi thời gian một chén trà nhỏ mới đi đến cuối.
Tống Đình Phong nheo mắt nói: “Hầm lò không cần đào sâu như vậy, đây rõ ràng là đang đào cái gì, trên vách đá cũng không có dấu vết khói hun lửa thiêu.”
Lữ Thanh gọi lý trưởng tới, quát hỏi: “Sao lại thế này?”
Lý trưởng ngây ra, ấp úng nói: “Ta, ta không biết...”
Hứa Thất An giơ cây đuốc, quan sát vách đá, lại cẩn thận thăm dò một lát trên mặt đất, tùy tay nhặt lên một khối đá quặng màu trắng to bằng bàn tay.
Khai thác là thứ này?
Cái này hình như không phải đá vôi nhỉ.
Bàn tay Hứa Thất An phát lực, khí cơ tuôn trào, trong tiếng “Rắc”, đá quặng màu trắng bị hắn bóp thành bột phấn.
Hắn giơ đuốc, mang bột phấn rắc về phía lửa.
Vù!
Cây đuốc nháy mắt ngọn lửa bốc cao, trong màu vàng tươi mang theo màu tím ảm đạm.
Tiêu thạch (Đá tiêu hay tiêu thạch, hỏa tiêu, nha tiêu, tiêu toan giáp, diễm tiêu, mang tiêu, Bắc đế huyền châu là dạng khoáng vật của kali nitrat, còn được gọi là diêm tiêu)? !
Con ngươi Hứa Thất An co rụt lại.
Ngọn lửa đột nhiên dâng lên khiến mọi người trong hang đá cả kinh, tiếng bội đao ra khỏi vỏ liên tiếp truyền đến.
Lữ Thanh thấy là Hứa Thất An giở trò quỷ, mang chút tức giận: “Ngươi làm cái gì?”
Hứa Thất An chậm rãi đảo qua khuôn mặt các đồng nghiệp, trầm giọng nói: “Đây là tiêu thạch.”
Tiêu thạch cái tên này, đối với mấy võ phu đọc sách ít, thiếu tri thức tương quan ở đây mà nói, phi thường xa lạ.
Tống Đình Phong cùng các đồng nghiệp trao đổi ánh mắt, nhíu mày hỏi: “Tiêu thạch?”
Hứa Thất An châm chước nói: “Ta đổi cái tên, diễm tiêu các ngươi cũng sẽ hiểu hơn một chút. Nó là tài liệu chính chế tác thuốc súng.”
Mỗi người ở đây, sắc mặt đều không chịu khống chế thay đổi chút.
Thuốc súng là bí thuật Đại Phụng, một trong các thủ đoạn chấn nhiếp các nước xung quanh, phàm là công thức, tài liệu liên quan thuốc súng, Đại Phụng đều quản chế phi thường nghiêm khắc (chủ yếu là tiêu thạch).
Cho dù là Đả Canh Nhân, đối với thành phần thuốc súng cũng chỉ hiểu đôi chút.
Núi Đại Hoàng phát hiện quặng tiêu thạch... Cũng có dấu vết khai thác... Trên mặt Tống Đình Phong không có chút nụ cười nào nữa, dị thường nghiêm túc: “Lập tức trở lại kinh thành, báo lên việc này.”
So sánh với yêu vật làm loạn, phát hiện quặng tiêu thạch mới là chuyện quan trọng.
Lữ Thanh nhìn chằm chằm lý trưởng tóc hoa râm, mệnh lệnh: “Trói lại mang đi.”
Núi Đại Hoàng thế mà tồn tại quặng tiêu thạch, mà thân là lý trưởng, nói không biết tình huống chút nào? Mặc kệ như thế nào, đều phải mang về thẩm vấn.
Hai bộ khoái tháo xuống dây thừng bên hông, mang hai tay lý trưởng buộc chặt ở sau lưng, áp giải hắn đi ra ngoài.
Lý trưởng hẳn là không biết tình huống, nếu không sẽ không đưa chúng ta tới đây, cái này không phù hợp logic... Hơn nữa từ ngôn ngữ cơ thể các loại chi tiết phân tích, hắn cũng không giống người biết tình huống, một lão già không có văn hóa, chung quy không có khả năng là diễn đế (diễn viên đoạt giải) đi... Yêu vật xua đuổi hộ làm vôi nguyên nhân là quặng tiêu thạch?
Ặc... Khả năng không lớn, phải mời nhân sĩ chuyên nghiệp đến phán đoán thời gian khai thác quặng tiêu thạch nơi này, mới có thể làm ra phán đoán.
Hứa Thất An chỉnh lại các loại ý niệm, giơ cây đuốc, vừa bước ra khỏi hang, bên tai truyền đến tiếng thét chói tai của Lữ Thanh: “Cẩn thận!”
Cùng lúc đó, hắn nghe thấy được tiếng xé gió, một bóng đen từ bên cạnh bắn nhanh đến, nhanh đến mức hắn không kịp làm ra ứng đối gì.
Phành!
Chiêng đồng ở ngực vỡ ra, Hứa Thất An cảm giác mình bị tàu hỏa cao tốc húc trúng chính diện, lực va đập cường đại mang hắn đánh bay ra ngoài, ý thức nháy mắt rơi vào bóng tối.
Tập kích bất thình lình khiến mọi người không kịp trở tay, đều tự làm ra ứng đối khác nhau.
Ba bộ khoái của phủ nha rút ra bội đao, tháo xuống nỏ quân đội.
Chu Quảng Hiếu quét chân một cái mang lý trưởng đá vào hang đá, Tống Đình Phong rút đao, quát theo: “Lăn vào, đừng ra.”
Trên tảng đá lớn bên cạnh hang đá, một con quái vật thân dài hai trượng nằm úp sấp, giống như cá cóc, ngoài thân bao trùm mảnh giáp dày nặng.
Cái trán mọc sừng nhọn, con ngươi dựng thẳng màu hổ phách, lóe ra hung quang lạnh lẽo tàn bạo.
Chi trước có bốn ngón.
Nó phồng má, như cất giấu ám khí, có thể phóng ra tập kích bất cứ lúc nào.
“Phốc!”
Một bóng đen mắt thường hầu như không thể bắt giữ bắn ra, đánh thẳng Tống Đình Phong.
Người sau nheo mắt lại, thân thể phản ứng vượt qua đầu óc, theo bản năng ngửa ra sau, tránh được một đòn xuyên tim.
Lữ Thanh bước cong lên trước, liên tục đạp nứt hòn đá, bột đá bắn tung tóe, hai tay nắm đao chém.
Ong ong... Lưỡi đao chấn động cao tần.
“Đinh đinh đinh...”
Trong một chuỗi thanh âm ghê răng, lưỡi đao ở đầu lưỡi chém ra tia lửa chói mắt.
Mọi người lúc này mới nhìn thấy, cái lưỡi dài của quái vật kia bao trùm một tầng vảy nhỏ mà dày đặc.
Quái vật tựa như cảm nhận được đau đớn, lùi về lưỡi dài, tứ chi chống khổng lồ thân thể, đứng trên tảng đá lớn hướng xuống quan sát mọi người.
Nó phồng má, mở ra cái mồm to như chậu máu, phát ra tiếng gào rống dày nặng.
Tiếng gầm gừ kinh động chim trong núi rừng, nhao nhao vỗ cánh bay vút lên trời.
Tinh thần đám người Tống Đình Phong nháy mắt hoảng hốt, cái gáy như là bị người ta gõ một nhát chày gỗ.
Luyện Thần cảnh... Trong lòng hắn rùng mình, cố nén mê muội, chuôi đao gõ vào ngực.
Keng...
Tiếng chiêng đồng to rõ, như trống chiều chuông sớm, triệt tiêu sóng âm, mang đến sự tỉnh táo.
Hai bên sau khi thoát khỏi trạng thái hoảng hốt, lập tức làm ra ứng đối.
Lữ Thanh vừa rút lui vừa dặn dò hai đồng nghiệp Luyện Tinh cảnh đỉnh phong: “Các ngươi dùng nỏ quân đội trợ trận, công kích mắt, cằm, khoang miệng nó.”
Những thứ này đều là chỗ tương đối mềm mại.
Tống Đình Phong thì tháo xuống chiêng đồng ném cho Chu Quảng Hiếu: “Ngươi phụ trách kiềm chế chính diện, tự cẩn thận.”
Hắn vừa rồi rõ ràng thấy chiêng đồng của Hứa Thất An tổn hại, biết một tấm chiêng đồng không thể ngăn cản đầu lưỡi của yêu vật.
Nghĩ đến Hứa Thất An, Tống Đình Phong có chút bi thương, tuy chiêng đồng có thể ngăn cản một đòn toàn lực của Luyện Thần cảnh, nhưng vừa rồi quái vật là đánh lén thành công.
Hứa Thất An không hề phòng bị, cũng có khả năng bị dư lực làm vỡ nát trái tim. Nếu tuổi nghề chỉ có một ngày, không khỏi quá thảm thiết.
Tống Đình Phong thu liễm cảm xúc, kéo đao chạy như điên, từ bên cạnh công kích quái vật.
Con mắt hung dữ màu hổ phách của cá cóc khẽ động, giống như muốn xoay người thè lưỡi, Chu Quảng Hiếu vượt trước một bước gõ mặt chiêng, chấn động tinh thần yêu vật.
Đồng thời khí cơ rót vào lưỡi đao, ở trong tiếng gầm nhẹ nặng nề chém ra đao khí hùng hậu, đao khí hình cung lướt ra, không khí xuất hiện nhiệt độ cao vặn vẹo.