Chương 12: Thiếu nữ kỳ dị
"Dù sao tạm thời bọn họ không về được, chúng ta đi dạo chơi chút đi."
Trác Phàm quay người, Bàng Thống Lĩnh biết hắn không nghe vào lời của mình, bất đắc dĩ thở dài, cũng đành phải đi theo sau.
Chỉ chốc lát, hai người tới một chỗ phường thị. Nơi này là nơi mà một số tán tu bày quầy bán hàng, trao đổi.
Có kinh nghiệm kiếp trước, ở chỗ này hắn có thể tìm tới một số đồ tốt bị mai một.
Hai người đi trên đường, nhìn trái nhìn phải, Bàng Thống Lĩnh thấy mọi thứ mà hai mắt tỏa ánh sáng, có đến vài lần đã muốn xuất tiền túi, nhưng khi nhìn thấy Trác Phàm vẻ mặt tẻ nhạt vô vị đi về phía trước, hắn cũng chỉ có thể lập tức đuổi theo.
Có lẽ đến chính hắn cũng không ý thức được, hắn đường đường là thống lĩnh hộ vệ, chẳng biết lúc nào đã quen đi theo sau Trác Phàm.
"Aizz, thế gian nào có nhiều đồ tốt không bị phát hiện như vậy chờ ta đi vơ vét chứ, thôi thôi, đi thôi." Trác Phàm đi trọn một vòng cái phường thị, vẫn không có thứ gì lọt được vào mắt, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Đột nhiên, một tràng tiếng ồn từ xa truyền vào tai hắn, Trác Phàm quay đầu nhìn, thấy một người bán hàng rong đang đỏ mặt tía tai cãi lộn với một thiếu nữ.
Coi như đi xem náo nhiệt, Trác Phàm mang Bàng Thống Lĩnh đi về phía đám đông đó, gạt hai hàng người ra, lúc này, hắn mới nhìn rõ thiếu nữ, nàng mặc một bộ quần áo trắng, lông mày cong cong giống trăng sáng, khí khái dịu dàng, cho dù đối phương đã chửi ầm lên, nàng vẫn chỉ cười nhạt, không chút tức giận, đồng thời vẫn duy trì ý kiến của mình.
"Miếng ngọc này của ngươi không phải đồ thật."
"Ngươi nhìn kiểu gì mà nói không phải đồ thật? Đây chính là Mặc Ngọc thuần chính nhất, cho dù phơi dưới ánh mặt trời một ngày, nó vẫn lạnh buốt như nước. Chế thành ngọc bội, đeo nó thời gian dài, tu luyện sẽ làm ít công to. . ."
Người kia nước bọt bay loạn, giảng thuật Mặc Ngọc của hắn thuần chủng đến cỡ nào, "Tiểu thư, ngươi có thật sự biết xem hàng không vậy?."
Nữ tử lắc đầu, nhưng vẫn cười nhạt nói: "Ta không hiểu Mặc Ngọc, nhưng ta từng thấy Mặc chân chính Ngọc một lần, biết đồ của ngươi là giả."
"Ha ha ha. . . Ngươi gặp một lần thì dám nói có thể phân biệt Mặc Ngọc thật giả? Mọi người xem đi, thiên hạ có chuyện hoang đường như thế sao?"
"Có, ta có bản lĩnh này. Nếu định giá, Mặc Ngọc kém nhất mười khối linh thạch, Mặc Ngọc tốt nhất một trăm khối linh thạch, thứ này của ngươi chỉ đáng giá ba khối mà thôi."
"Đi đi đi. . . Ngươi chỉ biết nói mò, đừng quấy rầy lão tử làm ăn, giá tiền Mặc Ngọc, dựa vào cái gì mà ngươi nói là được?"
Nữ tử mỉm cười, hai mắt vẫn nhìn thẳng người kia, làm cho ngươi kia vô cùng giận giữ, lại không phát tiết nổi, bởi vì, nhìn nụ cười cảu nữ tử, hắn thủy chung không nâng nổi cánh tay thô bạo.
Đột nhiên, một giọng nam từ phía sau vang lên: "Khối Ngọc này, đúng là giả."
Mọi người liền quay đầu nhìn, thấy Trác Phàm mỉm cười nói: "Tiểu thư ánh mắt độc đáo, nhưng nếu không thể vạch trần hàng giả thì sao có thể làm cho người ta tin phục."
Nữ tử sững sờ nhìn Trác Phàm, rồi bất giác gật đầu. Trác Phàm cười nhạt một tiếng, nhìn bốn phía nói: "Chư vị, có thể giúp ta đi chuẩn bị một số thứ hay không, ta cần lưu huỳnh, Mục Túc Thảo. . ."
Những gì Trác Phàm cần đều là những thứ trong thường thấy nhất trong phường thị thường, rất nhanh, có vài người cũng đến xem náo nhiệt, không ngại phiền phức đã chuẩn bị đầy đủ.
Ngay trước mặt tất cả mọi người, Trác Phàm để những vật này vào trong nước, quấy quấy một hồi, sau đó nhìn về phía con buôn nói: "Mời ngươi để Mặc Ngọc vào trong nước này."
"Hừ, để thì để!" con buôn có vẻ cũng khá tự tin, liền bỏ Mặc Ngọc vào.
Mặc Ngọc vừa vào trong nước, lập tức bốc hơi, sau đó toàn bộ nước dần dần biến thành màu đỏ, thậm chí còn phát tán ra mùi máu tanh.
"sao có thể như vậy?" Con buôn chấn động, không khỏi cả kinh kêu lên.
Nữ tử cũng chớp chớp đôi mắt to.
"Ha ha ha. . . Không cần giật mình, bời vì khối Mặc Ngọc này vốn chính là phỏng chế, cho nên vừa vào dược thủy liền phai màu." Trác Phàm lấy Mặc Ngọc ra, trả lại cho con buôn, "Bây giờ, ngươi phục chưa."
"Ta bị mấy tên khốn kiếp kia lừa gạt, thiệt thòi ta còn lấy 20 khối linh thạch mua lại." Con buôn cắn răng nghiến lợi nói.
"Mặc Ngọc của ngươi, chỉ đáng giá ba khối thôi." Nữ tử lần nữa lên tiếng, rồi nhìn về phía Trác Phàm, cười nói: "Tiên sinh thật sự có ánh mắt, tiểu nữ tử chỉ biết nó là giả, lại không biết phân biệt như thế nào, may mà có tiên sinh xuất thủ tương trợ."
"Đâu có, ta cũng chỉ là đã từng trải qua chuyện như này thôi." Trác Phàm hơi hạ thấp người, cười nói, "Tiểu thư, ngươi không mua nó à, tuy chỉ trị giá ba khối."
"Không, ta chỉ muốn nói cho người kia, giá trị thật sự của khối Mặc Ngọc thôi." Nữ tử cười đáp, sau đó quay người rời đi.
Nhìn nữ tử dần dần biến mất, Bàng Thống Lĩnh đi đến bên cạnh Trác Phàm, cảm thán nói: "Thật là một nữ tử kỳ quái."
Trác Phàm như trút được gánh nặng, lẩm bẩm nói: "Nữ tử này ánh mắt độc ác, may mà kinh nghiệm không đủ, nếu không sẽ bị nàng cướp đi bảo vật này mất."
Nói rồi, Trác Phàm xoay người, lần nữa nhìn về phía khối Mặc Ngọc kia, trong mắt hiện lên vẻ kích động.
Con buôn cũng đã bắt đầu than thở thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về nhà. . .