Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 191: Thăm dò Hoa Vũ Lâu ngay trong đêm (2)

Chương 191: Thăm dò Hoa Vũ Lâu ngay trong đêm (2)
Trác Phàm nhìn thấy vậy, không kìm được suýt kêu ra tiếng: “Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng, tại sao hắn lại ở chỗ này?”
“Vì sao ngươi lại phải làm vậy?”
Nghiêm Tùng chậm rãi đi đến bên cạnh Thanh Hoa lâu chủ, đặt tay lên vai nàng ta, dùng lực siết chặt, Tần Thái Thanh lập tức lộ ra vẻ thống khổ, trên mặt có ánh sáng xanh chớp động!
Tần Thái Thanh cắn chặt môi, trên trán mổ hôi tinh mịn rỉ ra: “Nghiêm lão, dù sao ta cũng là Thanh Hoa lâu chủ của Hoa Vũ Lâu. Nếu như chuyện này bị bại lộ, làm sao ta còn có thể đặt chân ở Hoa Vũ Lâu? Bây giớ có tiểu tử ngốc thay ta xuất thủ, chờ sau khi lấy được đồ về, lại xử lý hắn, người khác cũng sẽ không hoài nghi đến trên đầu ta.”
“Hừ, làm việc cho lão phu mà vẫn còn muốn có con đường sau này của bản thân. Tiểu tử kia chỉ là tên Đoán Cốt cảnh, nếu xảy ra sai lầm gì, làm hỏng đại sự của lão phu, lão phu nhất định sẽ hỏi tội ngươi!”
Nghiêm Tùng hung hăn đẩy Tần Thái Thanh ra, làm nàng ta ngã xuống đất. Nhưng nàng ta lại không dám phản kháng, chỉ có trong mắt mơ hồ hiện lên lệ quang khuất nhục.
Nghiêm Tùng lạnh lùng nhìn nàng ta, mỉa mai cười: “ Trong Thập ngũ lâu của Hoa Vũ, hơn một nửa lâu chủ đã bị lão phu khống chế, Hoa Vũ Lâu chẳng mấy chốc sẽ phải làm môn hạ của Dược Vương Điện ta, trở thành thế gia đầu tiên trong bảy thế gia bị thôn tính. Coi như sự tình bại lộ thì như thế nào? Có lão phu ở đây, ngươi vẫn có thể làm Thanh Hoa lâu chủ của ngươi như cũ! Chỉ có điều không còn làm việc cho Hoa Vũ Lâu, mà là làm việc cho Dược Vương Điện ta thôi!”
“Nhưng... Ông cũng nghe tiểu tử kia nói rồi đấy, trong Hoa Vũ Thành, có thể đã xuất hiện người giải được kịch độc của ông. Nếu độc của ông bị người giải ra, những lâu chủ kia sẽ chịu đựng bị ông áp chế tiếp chắc?”
Mí mắt Nghiêm Tùng khẽ động, nhìn về phía Tần Thái Thanh khinh miệt, ông ta cười tà dị nói: “Có phải ngươi vẫn luôn ngóng trông có người như vậy xuất hiện sau đó giải cứu Hoa Vũ Lâu các ngươi khỏi nguy cơ lần này không?”
“Ha ha ha... Đừng nằm mơ! Thất Thải Vân La Chưởng của Dược Vương Điện ta, do bảy loại cực độc trong thiên hạ luyện thành, trong thiên hạ đã không có thuốc nào chữa được. Tiểu tử kia gặp may, đụng trúng đồ đệ của ta, Độc Chưởng nó luyện thành chi có ba loại kịch độc. Nếu lão phu tự mình xuất thủ, coi như tập trung luyện đan sư toàn thiên hạ, cũng tuyệt đối không cứu nổi mạng chó của hắn!”
Tần Thái Thanh nghe được lời này, cắn chặt môi, một tia máu đỏ tươi thấm qua mảnh lụa mỏng che mặt, trong mắt nàng ta trừ nước mắt óng ánh còn có cả không cam lòng!
Nghiêm Tùng hừ một tiếng, hung ác đá lên người Tần Thái Thanh, khinh miệt nói: “Tiện nữ nhân, sau khi lấy được đồ thì xử lý tiểu tử kia đi. Nếu không, ngươi cùng những tỷ muội kia của ngươi không cần phải đầu nhập vào chúng ta nữa, ngoan ngoãn chờ chết đi, ha ha ha...”
“Nữ nhân chỉ là nữ nhân, ngoan ngoãn làm vật trang trí của nam nhân là tốt rồi, còn muốn mưu đồ tranh thiên hạ với nam nhân ư, thật sự mơ mộng hão huyền!” Nghiêm Tùng cười lớn rời khỏi nơi này, chỉ để lại Tần Thái Thanh cuộn tròn thân thể, hai tay nắm chặt thành quyền.
Trác Phàm không biết hiện tại nàng ta có cảm thụ gì, có lẽ là cừu hận, phẫn nộ, còn có cả bất lực đi. Nhưng những chuyện này không mắc mớ gì đến hắn, hắn không quen nàng ta!
Sau đó Trác Phàm khống chế Huyết Anh trở lại trong cơ thể mình.
Lần này, tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng, hắn cũng có thể buông tay đánh cược một lần. Dù sao đến lúc cầm được Bồ Đề Tu Căn, hắn phủi mông một cái, chạy đi là được.
Còn Tống gia cùng Đổng gia, xin lỗi, giúp ta gánh nồi đen đi nhé.
Trác Phàm cười lạnh trong lòng, nhìn về phía Đổng gia huynh muội, trong lòng không hề áy náy. Dù sao đoạn đường này, lão tử đã giúp các ngươi giải quyết phiền phức, các ngươi lại chưa tùng giúp gì lão tử, cho nên lão tử không nợ gì các ngươi.
Lần này các ngươi giúp lão tử gánh bom, coi như trả ân tình của lão tử!
Trác Phàm nhìn huynh muội Đổng gia mà cười tươi như ánh sáng mặt trời, huynh muội Đổng gia đối cũng nở nụ cười với hắn. Thế nhưng ai có thể biết được, trong nụ cười tươi này của Trác Phàm, kết quả ẩn giấu bao nhiêu lưỡi đao máu me đầm đìa đây...
Đêm khuya, tĩnh mịch, trên đường cái không có một bóng người, nhưng trước cửa cổng của một tòa lầu cao lớn, vẫn có người di chuyển, từng đội từng đội đội ngũ tuần tra thỉnh thoảng đi qua từ nơi này.
Trên cổng khắc ba chữ lớn xinh đẹp, Hoa Vũ Lâu!
Vụt!
Có tiếng xé gió vang, Trác Phàm mặc quần áo màu đen, bịt khăn đen che mặt, đi tới trước cửa Hoa Vũ Lâu, thừa dịp lúc hai đội đệ tử tuần tra giao ban, hắn nhân cơ hội leo tường vào bên trong. Tiếp theo, lấy một loại tư thế quái dị, uốn éo lắc một cái, lại uốn éo, thông qua một chỗ ao nước nhỏ.
Quay đầu nhìn lại một chút, Trác Phàm thở phào, lấy tấm bản đồ kia ra cười nói: “May mắn có Tần Thái Thanh làm nội gián a, nếu không sao lão tử biết trong này có nhiều trận pháp phòng ngự như thế chứ.”
“Bố khỉ, có những mười cái. Lão tử vừa qua được một cái, còn phải qua tiếp chín cái nữa!”
Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, dưới chân đạp nhẹ một bước, lần nữa hòa vào cảnh đêm đen nhánh! Mặc dù hắn tinh thông các loại trận pháp, nhưng chưa từng dò xét qua nên rất dễ chạm phải một số trận thức.
Có tấm bản đồ này, cùng tuyến đường đi lại của đệ tử bên trong, hắn phá giải dễ dàng hơn nhiều!
Ôi chao, nếu không mọi người đã không nói, phòng ngày phòng đêm, nhưng tặc trong nhà khó phòng! Sau này lão tử quay về Lạc gia, nhất định phải tăng cường quản lý, nghiêm phòng tử thủ tặc trong nhà mới được!
Trác Phàm vừa nhếch miệng nhẹ nhõm vượt qua mỗi một trận thức, vừa được tiện nghi còn khoe mẽ đến tiến hành đôn thúc bản thân. Chưa đưọc một lúc, hắn đã vượt qua mười đại trận phòng ngự.
Tiếp theo, mục tiêu gần ngay trong gang tấc.
Hộ Bảo các, Bồ Đề Tu Căn...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất