Chương 197: (2)
Tiểu tử này cũng qua vô lý, sao mới được một lúc mà, đã biến thành hai sư đồ ông ta cùng nhau bắt nạt tiểu tử này rồi? thậm chí còn cái gì mà đánh nhau cả sư lẫn đồ cùng ra trận, cái này mà truyền đến trong tai thế gia khác, chẳng phải sẽ thành trò cười cho bọn họ ư?
Đệ tử trong bảy thế gia, bình thường bắt nạt những gia tộc khác, đây không đáng là gì. Nhưng trưởng lão và đệ tử cùng lên, đối phó một công tử của gia tộc tam lưu, việc này quá mất mặt.
Trong bảy thế gia, vẫn chưa có gia tộc nào xuất hiện loại chuyện không biết xấu hổ này đâu.
“Nghiêm lão bớt giận, Tống công tử chính là người thẳng tính, không giữ mồm giữ miệng, ngài... Ngài đừng nóng giận...” Tần Thái Thanh còn muốn khuyên Nghiêm Tùng chút, nhưng nói chưa dứt lời, đã nhịn không được quay đầu đi chỗ khác, che miệng trộm cười rộ lên.
Nghiêm Tùng hung dữ trừng qua, lửa giận trong bụng chẳng những không hạ xuống, ngược lại còn tăng vọt lên không ít.
“Hừ, tiểu tử đáng chết, dù sao ngươi cũng lập tức phải chết, tùy ngươi nói bậy đi thôi!” Nghiêm Tùng nghiến răng, trợn mắt nhìn Tần Thái Thanh vẫn đang cười không ngừng được, hung ác nói: “Đừng cười nữa, lấy đồ ra đây!”
Tần Thái Thanh hơi thu liễm chút mặt mũi, cung kính trình hộp lên. Độc Thủ Dược Vương cầm lấy sau đó mở hộp ra xem, hai tròng mắt màu xanh nhất thời dữ dội co rụt lại.
Rầm!
Nghiêm Tùng ném mạnh hộp gỗ xuống đất, cả Bồ Đề Tu Căn giả bên trong, đồng loạt bị đập nát bấy.
Tần Thái Thanh thấy cảnh này, thì cực kỳ kinh hãi, vội vàng nói: “Nghiêm trưởng lão, đây là vì sao?”
“Đồ là giả, đây căn bản không phải Bồ Đề Tu Căn!” Nghiêm Tùng nhìn chằm chằm Tần Thái Thanh, lạnh lùng nói.
Tần Thái Thanh cũng kinh ngạc, không tưởng tượng nổi hỏi lại: “Giả... Làm sao có thể? Bồ Đề Tu Căn vẫn luôn cất giữ trong Hộ Bảo các, Khuynh Thành lại đang bế quan, không có lý do gì bị người đánh tráo được. Chẳng lẽ là...”
Nói xong, Tần Thái Thanh đem hồ nghi ánh mắt hướng về Trác Phàm, từng bước một đi đến gần hắn, trong mắt hiện ra sát ý: “Tống công tử, ta cho rằng dù ngươi là người không biết tốt xấu, nhưng ít nhất cũng là người biết tiến biết lui. Không ngờ ngươi sẽ làm ra chuyện thay xà đổi cột như vậy.”
“Ngươi hoài nghi ta?” Trác Phàm kinh hãi, giả vờ bị dọa sợ lui về phía sau, đồng thời Lôi Vân Dực sau lưng đã tùy thời chuẩn bị phóng ra.
Hắn hiện tại hoàn toàn hiểu được ý đồ của Thanh Hoa lâu chủ, bà ta nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, nhưng không tự mình động thủ, mà muốn mượn tay người khác- cũng là cái kẻ làm càn làm bậy chỉ có tu vi Đoán Cốt cảnh là hắn đây, bà ta muốn đem chuyện này vu oan giá họa cho hắn.
Nếu chuyện Bồ Đề Tu Căn có thể lừa gạt được Nghiêm Tùng thì tốt, còn nếu không gạt được, bà ta cũng có thể đẩy một phát, đem tất cả sai lầm đẩy đổ hết lên người hắn.
Như vậy Nghiêm Tùng cùng lắm chỉ truy cứu sai lầm ba ta không biết dùng người, mà không lại buộc bà ta giao ra Bồ Đề Tu Căn.
Cứ thế vừa giữ được Bồ Đề Tu Căn, vừa tránh bị Nghiêm Tùng bức bách, chẳng qua cũng chỉ hi sinh một tên tiểu tử ngốc của gia tộc tam lưu mà thôi, đúng là cuộc mua bán có lợi?
Hai mắt Trác Phàm nhíu lại, trong lòng cười lạnh, hai tay không tự chủ được siêt chặt thành quyền.
Chỉ đáng tiếc, bà ta tính sai một việc. Người đứng ở trước mặt bà ta, không chỉ là một tu giả luyện thể Đoán Cốt cảnh tương đối mạnh, mà còn là quái vật Trác Phàm đánh chết U Quỷ Thất.
Đợi đến lát nữa động thủ, cho dù thực lực hắn không địch lại Sở Sở ở sau lưng, nhưng hắn cũng có thể thừa cơ chém giết hai người trước mặt này.
Cái gì mà lâu chủ đệ nhất lâu của Hoa Vũ Lâu, cái gì mà Độc Thủ Dược Vương. Ở trong mắt của Trác Phàm hắn, cũng chỉ là một nữ nhân cộng thêm một lão đầu yếu đuối chỉ biết ỷ vào độc dược mà thôi.
Trác Phàm hắn phải giải quyết hai người này, mặc dù đây không phải chuyện dễ dàng, nhưng cũng sẽ không quá khó.
Hắn không tự giác liếm liếm bờ môi, trong mắt chớp động lên ánh sáng khát máu. Giống như chỉ một khắc sau, hắn sễ hóa thân thành Ma Vương giết người không chớp mắt, làm thịt hai kẻ trước mặt.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến.
Tần Thái Thanh đang chậm rãi tới gần Trác Phàm, lại đột nhiên dừng bước, tiếp đó bỗng nhiên quay người lại, một lòng bàn tay mang theo ánh sáng màu lam yếu ớt, đập mạnh trúng ngực Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên bên tai mọi người, thậm chí nghe được cả tiếng xương gãy phát ra rõ ràng. Nghiêm Tùng như một cái diều đứt dây bay rớt ra ngoài. Lúc còn trên không trung, đã nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi... Dám phản bội lão phu?” Nghiêm Tùng khó khăn lồm cồm bò dậy, chỉ vào Tần Thái Thanh mà nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt đầy vẻ oán độc.
Trác Phàm sững sốt một chút, bất giác nhìn về phía Tần Thái Thanh, bàn tay đang nắm chặt thành quyền, cũng hơi buông lỏng.
“Làm... Làm sao? Thanh Hoa lâu chủ, không phải muốn bắt ta làm kẻ chết thay sao?” Trác Phàm trong lòng có chút sững sờ, đây là lần đầu tiên hắn đoán sai ý đồ của đối thủ.
Cho nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm than: “Quả nhiên lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, đoán không ra a!”
Dựa theo hắn mưu tính, đối với Thanh Hoa lâu chủ đang bị Nghiêm Tùng khống chế mà nói, thì việc tốt nhất chính là tìm kẻ chết thay. Bây giờ bà ta công khai làm phản, không khác nào muốn lưỡng bại câu thương, thậm chí là lưỡng bại đều vong!
“Hừ, Tần Thái Thanh, ngươi đừng quên, mạng ngươi còn nằm trong tay lão phu, chẳng lẽ ngươi muốn chết sao?” Độc Thủ Dược Vương chậm rãi bò dậy, lau vết máu nơi khóe miệng, vị trí trước ngực đã hoàn toàn kết thành băng tinh trắng toát.
Tần Thái Thanh ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiên quyết: “Nghiêm Tùng, ngươi nhớ kỹ cho bà đây. Bà đây là đệ nhất lâu Hoa Vũ Lâu, Thanh Hoa Lâu lâu chủ, Tần Thái Thanh. Coi như liều cái mạng này, bà đây cũng tuyệt đối sẽ không để ngươi hủy hoại Hoa Vũ Lâu.”
Nghe được lời này, Trác Phàm không khỏi sửng sốt.
Ngày thường Thanh Hoa lâu chủ, đoan trang hiền thục, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vị lâu chủ mỹ lệ này thô lỗ mắng to. Nhưng không hiểu sao, Thanh Hoa lâu chủ hôm nay, lại càng khiến hắn tự nhiên cảm thấy kính nể.