Chương 202: Thất thế gia, Đế Vương Môn (1)
“Chẳng lẽ...”
Đột nhiên, Mẫu Đơn lâu chủ như ý thức được chuyện gì, kêu lên sợ hãi: “Chẳng lẽ ngươi nhìn trúng tiểu tử này?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình, mí mắt Trác Phàm run lên, kêu ra tiếng: “Này này này, thuốc có thể uống bậy nhưng nói không thể nói bậy được. Cho dù Mẫu Đơn lâu chủ cũng không thể tùy ý bịa đặt tổn hại đến danh dự của bổn công tử.”
“Ha ha, ngươi thì tổn hại danh dự cái gì? Đồ đệ của ta xem trọng ngươi thì ngươi ăn thiệt thòi cái gì?”
Vốn Mẫu Đơn lâu chủ còn tức giận Tiếu Đan Đan lại nhìn trúng một tên tiểu tử bốc đồng, không biết lớn nhỏ, thế nhưng nghe xong lời Trác Phàm nói, tính bao che lại phát tác.
Làm sao, đệ tử của lão nương không xứng với ngươi à?
Trong lúc nhất thời, Mẫu Đơn lâu chủ tức giận đệ tử không có ánh mắt, giống như bức hôn Trác Phàm. Nhìn dáng vẻ này nếu Trác Phàm không đồng ý, chắc chắn nàng phải ra tay.
Mặt Tiếu Đan Đan càng lúc càng đỏ, đồng thời bởi vì Trác Phàm vội vàng phản đối, trong lòng nàng có chút cảm giác mất mát, lớn tiếng hô: “Sư phụ, ta không có ý kia, ngài đừng đoán mò.”
“Vậy ngươi có ý gì?” Mẫu Đơn lâu chủ liếc mắt nhìn nàng, loại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Giương mắt nhìn Trác Phàm, Tiếu Đan Đan trầm ngâm một chút, thản nhiên nói: “Chẳng qua ta cảm thấy tiểu tử này chịu vì cô nương kia ra mặt, đắc tội với Hoa Vũ Lâu chúng ta cũng xem là người tình nghĩa khó có được trong thế gian, ta không muốn trên đời này mất đi một nam nhân tốt như vậy.”
“Hắn mà cũng xem là nam nhân tốt sao?” Mẫu Đơn lâu chủ khinh thường bĩu môi, châm chọc nói, “Máu xông lên não, thích làm càn làm bậy, giống hệt tên Trác Phàm trong truyền thuyết kia, thực lực không đủ còn dám đắc tội với thất thế gia, đúng là muốn chết.”
“Lần này may mà gặp phải Hoa Vũ Lâu, nếu đổi lại là mấy thế gia kia, đầu hắn đã sớm rơi xuống đất. Lần trước nếu không phải được tổng lâu chủ xuất thủ cứu giúp, hắn đã sớm bị cái tên Nghiêm Phục kia giết chết!”
“Thì ra là thế, lần trước người cứu Tống công tử chính là Khuynh Thành sao?” Mày nhíu lại, Thanh Hoa lâu chủ nhìn về phía Sở Khuynh Thành hỏi.
Sở Khuynh Thành gật đầu thản nhiên nói: “Chỉ là trùng hợp thôi, sau khi trở về, ta liền đem chuyện này nói cho Mẫu Đơn lâu chủ, để nàng quản đệ tử tốt một chút, tránh lại ra ngoài quấy rối. Dù sao Hoa Vũ Thành cũng là nơi duy nhất trong toàn bộ đế quốc, có nữ nhân nắm quyền, ta không muốn ở chỗ này, nữ nhân lại khiến nữ nhân khó xử.”
“Đúng rồi, sau này Mẫu Đơn nhất định sẽ quản giáo chặt chẽ!” Nghe ra Sở Khuynh Thành nói bóng gió, Mẫu Đơn lâu chủ vội cúi người nhận lỗi, Tiếu Đan Đan cũng bái hạ theo.
Khẽ khoát tay, Sở Khuynh Thành thản nhiên nói: “Chuyện đã qua cho qua, hôm nay tụ tập các vị ở chỗ này, quả thật vì Hộ Bảo các mất trộm.”
Nói xong, Sở Khuynh Thành nhìn về phía Thanh Hoa lâu chủ cùng Trác Phàm: “Hai người các ngươi nói rõ chuyện này một chút đi.”
Trác Phàm không chút dấu diếm, nói thẳng chuyện này, dù sao người bị uy hiếp là hắn, chủ mưu ở chỗ này, các ngươi tìm nàng tính sổ là được rồi.
Nghe Trác Phàm nói xong, Mẫu Đơn lâu chủ cùng Tiếu Đan Đan không thể tin, các nàng không nghĩ đến Thanh Hoa lâu chủ lại là phản đồ.
Nhìn lấy vẻ mặt phẫn nộ của hai người, Sở Khuynh Thành thản nhiên nói: “Các ngươi đừng vội, Thanh Hoa lâu chủ cũng không phải thật sự phản bội Hoa Vũ Lâu. Tỷ biết rõ Bồ Đề Tu Căn ta mang theo bên người, còn để Tống Ngọc đi Hộ Bảo các trộm, nhất định có ẩn tình khác.”
Đến tận lúc này, sắc mặt hai người mới giãn ra, nhưng Mẫu Đơn lâu chủ vội vàng nói: “Sư tỷ, trong hồ lô này của tỷ có bán thuốc gì, mau nói, muội thật muốn biết.”
Liếc mắt nhìn mọi người, Thanh Hoa lâu chủ khẽ thở dài: “Thực không dám giấu giếm, ba tháng trước, trên đường ta trở về Hoa Vũ Thành liền bị Thất Thải Vân La chưởng của lão tặc Nghiêm Tùng đả thương.”
Truyện được dịch bởi Nhóm Tại Hạ Bất Tài Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.
“Cái gì, tỷ cũng bị hắn độc sao?” Mẫu Đơn lâu chủ giật mình, trong nháy mắt vẻ mặt nhăn nhó. “Như vậy, một nửa lâu chủ Hoa Vũ Lâu bị độc của hắn khống chế.”
“Hừ, một nửa?”
Thanh Hoa lâu chủ cười khổ buồn bã nói: “Bên trong Hoa Vũ có mười lăm lâu thì mười bốn lâu chủ đã bị lão tặc này ám toán, không thể không nghe lệnh của hắn, có lẽ cũng chỉ có Mẫu Đơn ngươi còn bình yên vô sự.”
Cái gì?
Vừa nghe lời này tất cả mọi người đều sợ hãi, nếu thật như vậy, toàn bộ Hoa Vũ Lâu đã rơi vào trong tay Độc Thủ Dược Vương.
“Khó trách Nghiêm Phục nói toàn bộ Hoa Vũ Lâu đều là của hắn...” Tiếu Đan Đan thất thần lui lại hai bước, Mẫu Đơn lâu chủ cũng khó khăn nuốt ngụm nước bọt, trong mắt tản mát ra vẻ tuyệt vọng.
Nhìn dáng vẻ các nàng, Thanh Hoa như đã sớm đoán được, thất lạc thở dài: “Nếu không phải ta bị quản chế, hắn cũng sẽ không đem bí mật động trời này nói cho ta biết. Lúc đó ta liền suy nghĩ, nếu để Hoa Vũ Lâu bị hắn đoạt đi, không bằng thừa cơ trừ khữ hắn. Cho nên ta giả vờ bảo hắn trộm Bồ Đề Tu Căn, mới có đối sách.”
“Cho nên ngươi bảo ta đi trộm Bồ Đề Tu Căn giar cũng không phải muốn lường gạt hắn, mà chính là để hắn dưới cơn phẫn nộ, đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên người ta, ngươi có thể đánh lén thành công, Thanh Hoa lâu chủ, quả nhiên giỏi tính toán.” Trác Phàm sờ mũi, phân tích.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên đã thấy Thanh Hoa lâu chủ kinh ngạc nhìn hắn: “Tống công tử, nghĩ không ra ngươi cũng thông minh đó chứ, không hề giống một tên lỗ mãng như ngày thường.