Chương 221: Bà ngoại (lão lão). (2)
Nhưng khi giảng đến mấy trăm năm gần đây, Trác Phàm lại bắt đầu lưu ý.
Nguyên lai ngay từ đầu quan hệ của Hoa Vũ Lâu và Dược Vương Điện là đồng minh, hai nhà còn thường xuyên quan hệ kết thân thông gia, quả thực tốt đến không thể tốt hơn!
Hơn nữa Thất Thải Vân La Chưởng của Dược Vương Điện, lúc ban đầu không có uy lực mạnh như vậy. Nhưng về sau có Hoa Vũ Lâu cung cấp Bồ Đề Ngọc Dịch, mới dần dần cải thiện, sau cùng tiến hóa thành hiện nay, trở thành vũ kỹ độc môn uy hiếp đến bảy thế gia.
Về sau, bởi vì một đôi phu thê hòa thân của Dược Vương Điện và Hoa Vũ Lâu, cãi nhau vài câu thì ra tay đánh nhau. Kết quả trượng phu dùng Thất Thải Vân La Chưởng đả thương thê tử, thê tử dưới cơn nóng giận trở về Hoa Vũ Lâu.
Vốn dĩ Hoa Vũ Lâu không coi chuyện đó có gì to tát, dùng Bồ Đề Ngọc Dịch chữa thương cho nàng. Nhưng khi đó các nàng mới thình lình phát hiện, Bồ Đề Ngọc Dịch có thể giải bách độc, khởi tử hồi sinh, vậy mà bị vô hiệu.
Ngay lúc đó, những thủ lĩnh của Hoa Vũ Lâu mới ý thức được tính nghiêm trọng, họ đã không thể khống chế được độc của Dược Vương Điện, cho nên liền cắt đứt nguồn cung ứng Bồ Đề Ngọc Dịch.
Việc này triệt để chọc giận Dược Vương Điện, hai nhà từ đó kết thù.
Mãi đến gần trăm năm nay, Dược Vương Điện bắt đầu không ngừng quấy rối Hoa Vũ Lâu, có bảy tám vị lâu chủ, bị giết chết dưới Thất Thải Vân La Chưởng. Thậm chí, hai đời tổng lâu chủ, đều vì vậy mà vong.
Hoàng thất thì cần Dược Vương Điện cung phụng đan dược, nên đối với ân oán hai nhà, luôn mở một mắt, nhắm một mắt!
Thậm chí mấy lần Hoa Vũ Lâu bị Dược Vương Điện bức đến cảnh lầu hủy người vong!
Nhưng không thể không nói, sơn cùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!*
*núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi một thôn làng:2 câu thơ trong bài của Lúc Du; đại ý chỉ tình huống nhìn thấy trước mắt đang cùng đường bí lối thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến có hi vọng.
Trong một trăm năm nguy hiểm nhất này của Hoa Vũ Lâu, lại xuất hiện một vị nữ tử hiếm thấy, Sở Bích Quân, cũng chính là hoạt tử nhân đang nằm trên Vạn Niên Huyền Băng.
Chẳng những bà có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa xử sự cũng rất lão luyện cứng rắn, một mặt không hề nương tay chống cự sự tập kích của Dược Vương Điện, mặt khác thông qua quan hệ thông gia với các thế gia, mở rộng thế lực, cuối cùng khiến Dược Vương Điện trong trăm năm này bị đánh bại mấy lần, tổn thất nặng nề.
Đối với thủ đoạn của vị nữ tử này, trong tất cả bảy thế gia không có một ai là không bội phục. trong lòng Mọi người đều rõ ràng, nếu không có bà, Hoa Vũ Lâu đã sớm xong đời.
Ngay cả Dược Vương Điện cũng kính phục bà ấy cực kì.
Cho nên người đời xưng bà là Thiết Nương Tử, mà trong Hoa Vũ Lâu, các đệ đều tử tôn xưng bà là lão lão(bà ngoại). Mặc dù bà không phải tổng lâu chủ của Hoa Vũ, nhưng lại phụ tá ba đời tổng lâu chủ, duy trì Hoa Vũ Lâu đến tận bây giờ.
Nhưng đáng tiếc, vị Thiết Nương Tử này, cũng không đánh lại âm mưu ám toán.
Ngay mười năm trước, ba vị lâu chủ của Hoa Vũ Lâu bị Độc Thủ Dược Vương khống chế, phản bội lại gia tộc, gửi thư giả cầu cứu, dẫn dụ Sở Bích Quân đến cứu, kết quả lại trúng phải mai phục.
Sau khi trúng Thất Thải Vân La Chưởng, bị trọng thương. Nhưng bà ây vẫn gượng chống đỡ trốn về đến Hoa Vũ lâu.
Trước kia các nàng vẫn cho rằng đó là do Dược Vương Điện làm, nhưng bây giờ các nàng mới biết được, ở bên trong còn có Đế Vương Môn tham dự.
Mà sau khi Sở Bích Quân về đến, đã bị trọng thương không thể trị khỏi, lại thêm thân trúng kịch độc, hấp hối. Trước lúc lâm chung bà đã đưa ra một quyết định cực kỳ lớn gan.
Đó chính là đem vị trí tổng lâu chủ của Hoa Vũ Lâu, truyền cho Sở Khuynh Thành lúc đó mới chỉ gần mười ba tuổi, lại cử hai người Thanh Hoa và Mẫu Đơn phụ trợ. Quyết định này, khiến rất nhiều lâu chủ lúc đó đều biểu đạt bất mãn cực kỳ.
Nhưng lại ngại quyền uy của bà ngoại, những người đó chỉ có thể nhịn xuống. Cho nên hiện tại, những người Sở Khuynh Thành có thể tin được cũng chỉ có hai vị lâu chủ Thanh Hoa và Mẫu Đơn.
Mà về sau tất cả mọi người đều nghĩ bà ngoại đã chết, nhưng sự thực là được Đào cô cô kéo lại một hơi sau cùng, duy trì trên Vạn Niên Huyền Băng, thành hoạt tử nhân!
Đến tận đây, lịch sử bi thảm của Hoa Vũ Lâu cuối cùng kết thúc.
Sở Khuynh Thành nhẹ nhàng lau nước mắt vương ở khóe mi, nhìn về phía bà ngoại, tựa hồ lại nghĩ tới chuyện cũ năm xưa.
Đào cô cô khẽ thở dài, nhìn Trác Phàm nghiêm túc nói: “Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ chưa?”
Hơi gật đầu, Trác Phàm nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ!”
“Tốt, về sau phải nhờ cậy vào ngươi đem nó truyền xuống rồi! Chỉ cần có người còn nhớ rõ Hoa Vũ Lâu, Hoa Vũ Lâu sẽ không tính là đã vong!” Ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, Đào cô cô đỡ Trác Phàm dậy, cầm tay hắn và tay Sở Khuynh Thành nắm chung một chỗ.
“Không còn lại nhiều ngày, các ngươi... Bảo trọng!”
Nói xong, Đào cô cô chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lần nữa hướng mặt vào vách đá kia, tựa hồ lại đang trầm ngâm khổ nghĩ.
Trác Phàm không hiểu, còn muốn hỏi lại, nhưng bị Sở Khuynh Thành lần nữa lôi kéo đến trước mặt bà ngoại, lại cúi khom người, rồi xoay người rời khỏi nơi này, không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Cửa đá phát ra tiếng vang ầm ầm, lần nữa đóng lại, một cơn chấn động phát ra, thạch môn kia lại ẩn vào bên trong cấm chế.
“Sở Sở tỷ tỷ, đây là có chuyện gì?” Trác Phàm một đầu đầy nghi hoặc, không nhịn được khẽ lên tiếng hỏi thăm. Hắn thực sự đang không hiểu, Sở Khuynh Thành dẫn hắn chạy một vòng lớn, cũng không làm gì cả, chỉ nghe một đoạn lịch sử lớn, đến cùng là có ý tứ gì?
Sở Khuynh Thành lắc đầu cười nhẹ, nhìn về phía Trác Phàm, trong mắt lóe lên dịu dàng: “Đem hai chữ tỷ tỷ bỏ đi, gọi ta Sở Sở, hoặc là Khuynh Thành!”
“À... ồ!”
Trác Phàm không khỏi sờ mũi, mê mang chớp mắt mấy cái. Tuy hắn không biết Sở Sở nói vậy có ý gì, nhưng giờ này khắc này ánh mắt nàng nhìnvề phía hắn, lại làm cho trong lòng của hắn có cảm giác khác thường chảy qua.
“Ngu ngốc!”
Cúi đầu cười khẽ, Sở Khuynh Thành dắt tay Trác Phàm, tiếp tục đi về phía trước: “Hiện tại, chàng đã là người của Hoa Vũ Lâu chúng ta. Tiếp theo, ta dẫn chàng đi gặp người nhà của ta...”