Chương 272: Đều hiện thần thông (1)
“Cái này… Đây là…”
Tiểu Nhã dường như cũng bị thứ hoả diễm quỷ dị bất chợt xuất hiện này làm cho giật mình, không khỏi chớp mắt mấy lần nhìn về chỗ hoả diễm dấy lên.
Lưu Nhất Chân hơi vuốt chòm râu, hướng đến phía sau mấy tên luyện đan đại sư áy náy cười: “Ha ha ha…Không có gì, dù sao cũng là trận chung kết cuối cùng, lão phu cũng không thể không xuất ra bản sự áp đáy hòm. Nếu có chỗ nào đắc tội mong các vị thông cảm nhiều hơn.”
Tuy trong lời nói của hắn khiêm nhường cung kính nhưng sâu bên trong mắt là một mảnh tự đắc.
Mấy tên luyệnd dan đại sư kia khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Nhìn ngọn lửa yêu diễm nhất trùng phi thiên này lại nhìn nguyên lực chi hoả trên tay trong chớp mắt đã uể oải không ít, sắc mặt lại ảm đảm đi nhiều.
Ngay từ đầu luyện chế hoả diễm đã bị người khác áp một đầu, cái này còn thế nào mà so sánh?
Mấy người kia đã thầm hận vẫn bất đắc dĩ đồng thời ánh mắt nhìn về phía Lưu Nhất Chân có chút hâm mộ. Thật không biết lão gia hoả này tìm thấy hoả diễm kỳ dị đó từ nơi nào.
Có ngọn lửa này tương trợ chỉ sợ lão đầu này có khả năng luyện thành lục phẩm đan!
Tiểu Nhã cẩn thận xem một phen, đột nhiên ánh mắt sáng lên, không khỏi cả kinh kêu lên: “Hoả diễm trong tay Lưu đại sư hẳn là lấy từ Linh thú cấp bốn, nội đan tâm hoả của Thiên Liệt Diễm mãng đi. Nghe nói đầu Thiên Liệt Diễm Mãng nhiều năm bôn tẩu ở chỗ sâu trong lòng đất, nội đan bị ảnh hưởng bởi nham thạch ben trong nên vô cùng nóng rực có thể hoà tan vạn vật. Hoả diễm này không có dược tài nào là không thể luyện hoá được. Lưu đại sư có thể xuất ra lửa này có thể nghĩ là đã nắm chắc vinh quang thắng lợi Đan Vương ở trong tay.”
“Ha ha ha… Tiểu nha đầu quả nhiên kiến thức uyên bác, không hổ là người chủ trì của Bách Đan thịnh hội này. Nhưng mà luyện đan mà nói thì trừ hoả diễm còn cần trình độ luyện đan thuật tinh diệu. Lão phu xuất hoả diễm này cũng chỉ dám nghĩ nắm chắc thêm một phần thắng. Còn danh hiệu Đan Vương cũng không dám yêu cầu xa vời.”
Lưu Nhất Chân khoát tay, lời nói cực kỳ khiêm tốn nhưng vẻ mặt kia dường như là hắn đã là người vô địch trận chung kết Đan Vương.
Dối trá!
Tất cả mọi người giữa sân đều âm thầm mắng to một tiếng, riêng những nguyên lực chi hoả của các luyện đan đại sư đang chịu ảnh hưởng kia lại càng hận nghiến răng.
Nhưng mà cũng không thể hoàn toàn trách hắn tự đại, khi mọi người chỉ có nguyên lực chi hoả thì trong tay hắn đã có Thú Hoả của Linh thú cấp bốn, uy lực cực lớn.
Chẳng những có thể cổ vũ hiệu suất luyện đan của chính mình còn có thể ức chế hoả diễm của người khác, thật sự là một hòn đá ném hai chim. Có thể nói là hai người ngày bình thường bất phân cao thấp lúc này cũng kéo ra hai cấp bậc trở lên.
Cái này cũng khó trách hắn đột nhiên có niềm tin tất thắng.
Coi như ngưười là Độc Thủ Dược Vương thì thế nào? Hoả diễm bị áp chế, thất phẩm luyện đan sư cũng phải thành lục phẩm trở xuống cho ta.
Đạo lý này coi như không hiểu luyện đan thì nhìn hoả diễm trong tay mấy vị luyện đan đại sư trong nháy mắt kém hơn một chút cũng rõ sự quan trọng bên trong.
Trong lúc nhất thời mọi người chỉ chú ý đến Trác Phàm cùng Độc Thủ Dược Vương đang ở giữa long tranh hổ đấu lại lần nữa khó bề phân biệt. Nhân tuyển Đan Vương lại càng thêm không xác định.
Tiểu Nhã thở dài một hơi, nhìn về phía Lưu Nhất Chân trong mắt tràn đầy tán thưởng. Nguyên lai vị Lưu đại sư này mới chính thức là hắc mã trong Bách Đan thịnh hội này.
Nhưng mà người này ẩn tàng cũng đủ sâu.
Nghĩ như vậy nàng liền nhịn không được mà hỏi thêm một câu: “Như vậy Lưu đái sư, ta nghe nói chuỗi Thiên Liệt Diễm mãng này cực kỳ hi hữu mà thiên tính hung mãnh, cho dù là cường giả Thiên Huyền chết trong miệng nó cũng nhiều không đếm hết. Xin hỏi ngài làm thế nào mà lấy được nội đan tâm hoả của hắn?”
“Ha ha ha… Nói đến việc này, vậy thì thật là tương đương hung hiểm, tưởng tượng một năm trước…”
“Hừ chỉ là một đầu hoả diễm mãng xà thối, có gì mà đắc chí?”
Thế mà lúc Lưu Nhất Chân đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt nói về cách mạng, nói hắn đã trăm cay nghìn đắng thế nào mới có được nội đan của đầu xà hung mãng như vậy. May mà lần này trên đại hội xuất hiện thật tốt. Lúc này đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền ra.
Sau một khắc, một tiếng “Ông” vang vọng, một ngọn lửa Lam sắc đột nhiên loé ra ánh sáng thâm trầm.
Mà từ khi ngọn lửa kia xuất hiện, nguyênlực chi hoả của những người khác càng không cần phải nói, lại kém xuống một chút. Mấu chốt là ngay cả nội đan Linh thú cấp bốn của Lưu Nhất Chân cũng không ngăn được rung động, dần dần uể oải đi xuống.
Trong lòng Lưu Nhất Chân không khỏi kinh hãi, bất khả tư nghị hướng đến chỗ phát ta âm thanh nhìn lại. Nhìn thấy trên tay Nghiêm Phục hoả diễm Thương Lam cháy hừng hực mà khoé miệng của hắn cũng treo lên một đường cong khinh thường.
“Cái này…Đây là…”
Trong mắt Tiểu Nhã sáng lên, sợ hãi kêu: “Chẳng lẽ đây là Linh thú cấp năm, Thú Hoả Vũ Yến Viêm?”
“Không sai!”
Nghiêm Phục cười lạnh, khinh miệt liếc nhìn Lưu Nhất Chân đã hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, cười nhạo nói: “Lưu lão đầu, ngươi ở đế đô không phải đối thủ của ta trên đại hội luyện đan. Có bổn công tử ở đây ngươi còn muốn si tâm vọng tưởng làm Đan Vương? Ha ha ha buồn cười, ngươi cho rằng trong thiên hạ chỉ có ngươi có hoả diễm đặc thù trong tay hay sao?”
Lưu Nhất Chân gương mặt nín đến đỏ bừng, trong lòng thầm giận lại cũng không thể phản bác được.
Nhưng mà nghĩ đến cũng phải, hắn chỉ là luyện đan sư của thế gia nhất lưu đã có thể có Thú Hoả của Linh thú cấp bốn. Nghiêm Phuc còn là đệ tử hạch tâm của Dược Vương Điện đấy!
Aiz lúc trước lão phu suy nghĩ thật quá đơn giản. So nội tình ai có thể vượt qua bảy thế gia ngự hạ?
Lưu Nhất Chân lắc đầu thầm than, hối hận lúc trước. Hiện tại mặt không có lộ ra, phản mà bị người trước mặt xì một miệng, mất hết thế diện .