Chương 322: Mạnh mời nhập bọn(1)
“Quả nhiên không sai. Tên tiểu tử này chính là một thiên tài tuyệt thế. Lão thân cực khổ suốt bao nhiêu năm cũng không tìm được đan phương, vậy mà tiểu tử này trong phút chốc đã phá giải được. Thật sự là bội phục, bội phục…”
Đào Đan Nương không khỏi cười lớn tiếng, vừa cảm thán lại vừa phiền muộn. Thực lực luyện đan của Trác Phàm kinh người như thế khiến cho nàng cảm giác được luyện đan thuật của mình càng không có ý nghĩa gì.
Chuyện này so với chuyện Độc Thủ Dược Vương khiến nàng chịu đả kích còn lớn hơn nhiều.
Dù sao thì Độc Thủ Dược Vương cũng xem như luyện đan sư đệ nhất Thiên Vũ, nàng chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hắn. Nhưng mà Trác Phàm lại phảng phất giống như Hùng Ưng bay vút tận lên trời. Chỉ trong nháy mắt nàng đã không thể theo kịp.
Bọn người sktnghe được lời này, tất cả không khỏi kinh ngạc vui mừng kêu lên: “Chuyện này là thật sao?”
“Đương nhiên, các ngươi nhìn đi, tên tiểu tử này giữ cho chúng ta 17 khoả đan dược, vừa đủ cho 17 người chúng ta giải trừ kịch độc, giúp cho Hoa Vũ Lâu chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này!” Đào Đan Nương thở dâu, cười to nói.
Sở Khuynh Thành không khỏi nháy mắt mấy cái, có chút không dám tin đây là sự thật, lẩm bẩm nói: “Đào cô cô người nói là hắn đã lưu lại cái đan phương phá giải Khuynh Thiên kia? Nói như vậy thì cái đan phương kia là thật sao?”
“Đúng vậy, chính là thật. Tuy nhiên Độc Thủ Dược Vương đã phủ nhận. Nếu muốn giải trừ kịch độc Thất Thải Vân La Chưởng kia thì nhất định phải căn cứ vào giải dược đan kia mới có thể luyện chế ra được. Nếu không thì cơ bản không có chỗ xuống tay.”
Đào Đan Nương khẽ cười một tiếng, tiếp lấy một mặt thán phục nói: “Bất quá tên tiểu tử này tuyệt hơn, chẳng những phá giải đan phương kia mà còn tiến hành cải tiến. Cái đan phương kia vốn chỉ là thất phẩm đan dược nhưng tên tiểu tử này vậy mà có thể đề cao thành bát phẩm siêu phẩm giai. Cứ như vậy mà nói thì coi như bà ngoại cũng có thể hàon toàn khôi phục.”
“Cái gì, bà ngoại sao?” Bọn người Long Cửu không khỏi giật mình kêu lớn thành tiếng: “Bà không phải đã chết sao?”
Đào Đan Nương nhẹ nhàng lắc đầu cười thần bí nói: “Vẫn còn một hơi, có điều rất nhanh người sẽ phcụ sinh!”
Nghe được lời này, trong lòng mọi người bất giác run lên.
Chiêu này của Trác Phàm chơi cũng đủ lớn, bà ngoại Hoa Vũ Lâu nổi danh là Thiết Nương Tử làm việc quyết đoán, nhanh chóng gọn gàng. Bây giờ chẳng những tất cả lâu chủ của Hoa Vũ Lâu có thể thoát khỏi khống chế của Dược Vương Điện mà ngay cả bà ngoại cũng được phục sinh.
Hoa Vũ Lâu lần này xem như quật khởi một lần nữa. Đế Vương Môn muốn công phá Hoa Vũ Lâu cuối cùng cũng không dễ dàng như vậy nữa!
“Tiểu tử này đúng thật là có thể khiến Hoa Vũ Lâu dục hoả trọng sinh!” Long Cửu thờ dài một tiếng, một mặt kính phục. Đối với Trác Phàm càng thêm tán thưởng. Chỉ sợ ngay từ đầu Trác Phàm đã cố tình bố cục như thế.
Nếu không chỉ một cái cục diện rối rắm của Hoa Vũ Lâu cũng không thể cản được Đế Vương Môn bao lâu, hơn nữa còn liên luỵ minh hữu. Hiện tại Hoa Vũ Lâu xem như một trợ lực cường đại.
Điểm này bọn người Long Cửu rõ ràng thì Sở Khuynh Thành các nàng lại càng rõ ràng hơn.
Liếc nhìn nhau, trong lòng skt và các lâu chủ đối với Trác Phàm càng thêm cảm kích. Cho dù vừa rồi Mẫu Đơn lâu chủ có mắng Trác Phàm vô tình vô nghĩa lúc này cũng nổi lên một số hổ thẹn trong lòng.
Bất kể thế nào, dù Trác Phàm xuất phát từ mục đích nào nhưng chắc chắn một điều. Hắn thật sự có thể để Hoa Vũ Lâu đứng lên một lần nữa.
Chỉ bằng điểm này hắn cũng là đại ân nhân của Hoa Vũ Lâu!
“Hiện tại hắn không nợ ta mà là chúng ta nợ hắn. Hai người chúng ta vẫn có liên quan!” Sở Khuynh Thành nhíu lông mày, không khỏi cười rộ lên giảo hoạt.
Sau đó mọi người liền vội vàng trở về bên trong Hoa Vũ Lâu. Giải trừ kịch độc cho chúng tỷ muội mới là điều quan trọng nhất.
Thế nhưng mà không ai phát hiện ra, ở giữa ánh trang, xa xa trên ngọn cây có một bóng người sau lưng có hai cánh đang nhìn bọn họ rời đi, than nhẹ một tiếng rồi biến mất trong bóng đêm mịt mù…
Ở một nơi khác, trên con đường rộng lớn, Nghiêm Phục vừa khóc thương tâm vừa đuổi theo một chiếc xe ngựa nào đó đi về hướng Tây. Nơi đó là phương hướng của Dược Vương Điện mà trong xe ngựa chính là thi thể của sư phụ hắn Độc Thủ Dược Vương.
Có lẽ ai cũng không nghĩ rằng lần này đi đến Hoa Vũ Thành một chuyến mà đường đường là Độc Thủ Dược Vương lại chết oan chết uổng như vậy.
Mạnh mẽ quệt mũi, Nghiêm Phục nhớ đến âm thanh dung mạo của sư phụ lúc còn sống, cùng sự quan tâm của người đối với mình, trong lòng càng thêm bi thương muốn chết. Hai hàng nước mắt lại không nhịn được mà rơi xuống.
“Không được, ta không thể khóc. Ta phải báo thù!” Mạnh mẽ lau đi nước mắt, trong mắt Nghiêm Phục loé lên vẻ kiên định, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trác Phàm, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ giết ngươi để an ủi linh hồn của sư phụ ta trên trời!”
Hô!
Đột nhiên cuồng phong kéo đến, sấm sét nổ vang. Trong lòng Nghiêm Phục cả kinh quay đầu nhìn lại, đã thấy một nam tử sau lưng mọc lên đôi cánh sấm sét bay thẳng hướng hắn vọt đến.
“Cao…Cao…Trác Phàm!”
Nghiêm Phục vừa rồi còn một bộ dạng huyết hải thâm thù lập tức trong nháy mắt không còn khí thế, sắc mặt tái nhợt, suýt chút khóc lên.
Đại ca ta nói về sau tìm ngươi báo thù nhưng bây giừo ngươi ra ngoài làm gì, ta còn chưa chuẩn bị xong. Đầu tiên ngươi cũng phải cho ta bảy tám chục năm chuẩn bị đã được không?
Thế nhưng Trác Phàm đâu có để ý nhiều như vậy, chuyện đã quyết định thì phải làm ngay.
Sưu!
Nhanh hơn cả thiểm điện, chớp mắt Trác Phàm đã đến!
Tròng mắt Nghiệm Phục co rút lại, không có cách nào đành phỉa thả người nhảy lên. Nhảy ra bên ngoài xe mấy chục mét. Tại trên mặt đất lại bị té ngã một cái, đứng dậy với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Nếu đã không thể né trành vậy thì cứ đến đi. Nếu không thì cùng chết, lão tử cũng không sợ ngươi.
Nhưng mà Trác Phàm căn bản cũng không nhìn đến hắn.
Oanh!
Một tiếng sấm nổ vang, trong nháy mắt Trác Phàm xuyên qua chiếc xe ngựa kia. Ngay lập tức xe ngựa nổ tung hoá thành tro bụi. Nhưng đơi đến khi Trác Phàm quay trở lại không trung lần nữa thì trong tay đã có thêm một bóng người.
Nghiêm Phục tập trung nhìn vào thì đúng là thi thể của sư phụ hắn Độc Thủ Dược Vương, không khỏi khẩn trương mắng to: “Trác Phàm ngươi là tên vương bát đản, đoạt thi thể của sư phụ ta làm gì?”
“Trở về lấy roi đánh thi thể, ha ha ha ha…”
Trên không trung truyền đến từng tiếng cười to mỉa mai của Trác Phàm. Da mặt Nghiêm Phục tái mét, không có cách nào đành khóc to, kêu gào nói: “Sư phụ thật xin lỗi là đồ nhi vô dụng. Thậm chí ngay cả thi thể của người cũng không giữ được. Còn bị ác nhân kia cầm đi làm nhục.