Chương 406: Bách gia tranh minh(1)
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Lạc Vân Thường giật mình, vội vàng đứng dậy hạ bái, Trác Phàm lại chỉ nhàn nhã ngồi yên, đạm mạc lên tiếng: "Nói đi!"
Bàn tử thấy thế lập tức xạm mặt lại, bất đắc dĩ nói: "Huynh đệ, dù nói thế nào đây cũng là thánh chỉ, ngươi xem thường như thế, là đại tội khi quân phạm thượng, phải rơi đầu đo!"
"Không quan trọng, dù sao nơi này chỉ có mấy người chúng ta, chỉ cần ngươi không nói, Phương tiên sinh cũng không giống người thích nói loạn, vậy thì không thành vấn đề. Huống hồ, coi như nói ra cũng chẳng sao. Hoàng đế hạ chỉ cho ta, thì nhất định là có chỗ dùng ta, làm sao có thể vì chút việc nhỏ mà giết ta?" Trác Phàm cười nói.
Bàn tử không còn gì để nói, lại không thể nào phản bác, Trác Phàm thật đúng như moi tâm tất cả mọi người ra nhìn, gì cũng hiểu. Xác thực, đừng nói là hắn ngồi đấy tiếp chỉ, coi như nằm tiếp chỉ, hoàng đế cũng không làm gì hắn.
Nhưng mấu chốt là, kể từ đó, uy nghiêm của hoàng thất đâu?
Khổ sở liếc nhìn Phương Thu Bạch, bàn tử lẩm bẩm nói: "Lão sư, nên làm thế nào cho phải?"
"Ha ha ha. . . Người phi thường tự phải đối đãi kiểu phi thường, không cần quan tâm những thứ nghi thức xã giao này!" Phương Thu Bạch cười khẽ.
Bất đắc dĩ thở dài, đành phải gật gật đầu.
Lúc này, Lạc Vân Thường bỗng đứng phắt lên, bĩu môi ngồi bên cạnh Trác Phàm. Trác Phàm giật mình, buồn cười nhìn vị đại tiểu thư luôn luôn thận trọng từ đến việc làm này: "Đại tiểu thư, lấy tính tình của ngài, sao lai lỗ mãng vậy."
"Hừ, gì gọi là lỗ mãng, ngươi còn không quỳ, ta làm gì phải quỳ? Dù sao có chuyện gì, cũng đã có ngươi gánh lấy!" Lạc Vân Thường cao ngạo ngẩng đầu.
Trác Phàm liền cười lớn vỗ tay, tán thưởng: "Đây mới là đại tiểu thư Lạc gia!"
Không sai, Lạc gia mà Trác Phàm muốn, chính là thiên hạ đệ nhất gia tộc, tất nhiên phải không ngừng vươn lên, lòng cao hơn trời. Nếu chỉ một hoàng đế nho nhỏ đã khiến họ phải tất cung tất kính, thì lấy đâu ra hùng tâm xưng bá thiên hạ?
Bàn tử thấy vậy thì thổn thức, oán thầm, Lạc gia đúng là bị Trác Phàm làm hư. Ba năm trước đây, khi hắn mới Phong Lâm Thành, hấy Lạc gia ai nấy đều rất biết lễ nghĩa. Nhưng hiện tại, lại là từng người kiệt ngao bất thuần, đại tiểu thư cẩn thận chặt chẽ đều biến thành bộ dáng này.
Bàn tử bất đắc dĩ lắc đầu, cũng thoải mái nói: "Hoàng thượng có ý là, để tiểu tử ngươi tham gia bách gia tranh minh, áp chế nhuệ khí Đế Vương Môn!"
"Bách gia tranh minh?" Trác Phàm không hiểu hỏi lại, rồi nhìn về phía Lạc Vân Thường, nàng cũng đầy mắt nghi hoặc.
Thấy vậy, bàn tử liền nở một nụ cười đắc chí, hắc hắc hắc. . . cho các ngươi cuồng, quê chưa quê chưa haha, chưa từng nghe phải không, đến lượt lão tử rồi. Sau đó cười lớn, ngạo nghễ nói: "Bách gia tranh minh, mỗi trăm năm tổ chức một lần, người có thể tham dự đều là tinh anh tối cao cấp của các gia tộc lớn. Gia tộc tam lưu như Lạc gia đi cũng chỉ là làm bia đỡ đạn, cho nên thẳng thắn không đi, dần dà thành quen. Các ngươi không biết, rất bình thường!"
"Thật sao, đã vậy, vì sao bệ hạ còn muốn mời loại tiểu gia tộc chúng ta tham gia? Kính xin tam hoàng tử hồi bẩm bệ hạ, sau khi nhận mệnh, Trác Phàm cảm thấy xấu hổ khó xử, cảm thấy không có tư cách tham gia thịnh hội long trọng như thế, bệ hạ hãy tìm một người xuất thân hiển quý khác đi." Trác Phàm lạnh nhạt lên tiếng.
Nghe vậy, bàn tử liền vội vàng đuổi theo Trác Phàm, níu níu cánh tay nói: "Đừng mà, huynh đệ, ngươi nói như vậy, ta trở về sẽ bị phụ hoàng đánh chết! Là ca ca ta không đúng, không nên gáy trước mặt ngươi. Đúng rồi, gia quy thứ nhất của Lạc gia, ca ca trở về lập tức dán trong phòng, thời khắc tỉnh táo chính mình, về sau, trước mặt ngươi, chỉ ngươi có thể gáy. Ngươi tha cho ca ca nhất thời không biết lựa lời được hong. . ."
Lạc Vân Thường che miệng cười, Phương Thu Bạch cũng lắc đầu, cười to lên.
"Được rồi, ngươi nói tiếp đi!" Trác Phàm đương nhiên chỉ nói đùa, nhưng đùa cũng không thể quá phận.
Bàn tử thở dài một hơi, không còn dám nghịch ngu nữa, nghiêm mặt nói: "Huynh đệ, nói thật, bách gia tranh minh không phải là thịnh hội tinh anh gia tộc gì cả, mà chính là tu la tràng, để các đại thế gia đánh cược vinh dự của cả tộc, vì gia tộc tiến thêm một bước. Có gia tộc bởi vậy một bước lên trời, có lại xuống dốc trong nháy mắt. Cho nên nếu ngươi tham gia, ca ca ta còn phải nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận!"
"Há, chỉ giáo cho?" Trác Phàm nhíu mày, hơi có vẻ ngưng trọng.
"Nói lên việc này, còn phải ngược dòng tìm hiểu về thời khai quốc, thời điểm bảy nhà tranh đấu. Khi đó hỗn loạn tuy đã lắng lại, nhưng bảy nhà vẫn thế như nước lửa, không ai phục ai. Hoàng đế khai quốc Thiên Vũ vì phòng bảy nhà lại nổi lên tranh chấp, liền cùng bảy nhà ước định, lấy tộc nhân dưới 30 tuổi của mỗi nhà ra tỷ thí, người thắng sẽ là đứng đầu bảy nhà. Dù sao, những người tuổi trẻ này ngày sau cũng là các thượng tầng nòng cốt của gia tộc, thực lực của bọn họ cũng đại biểu thực lực tương lai bảy nhà!"
"Cứ như vậy, bảy nhà không còn giao tranh.