Chương 488: khen thưởng dụ người nhất (1)
Gia chủ bảy nhà cùng hướng mắt về chỗ đó, lại tất cả đều vẻ mặt đạm nhiên, sớm đã ngờ tới. Thấy vậy, các thế gia còn lại càng thêm sợ hãi, chẳng lẽ hành động hôm nay của Lạc gia đã được bảy nhà ngầm thừa nhận?
Nhưng bảy nhà làm sao có thể cho phép chuyện này xảy ra? Tuy Lạc gia có Trùng Thiên Ma Long Trác Phàm, nhưng nội tình cả gia tộc, chắc chắn không thể đánh đồng với bảy nhà!
Hoàng Phủ Thiên Nguyên khinh thường cười cười, ánh mắt những thế gia này thật là nhỏ hẹp vô cùng. Chẳng lẽ bọn họ còn nhìn không ra, từ khi Trác Phàm xuất thủ đánh giết cao tầng bảy nhà, đã kiếm chỉ địa vị bảy nhà a!
Cho nên hôm nay coi như Lạc gia có làm ra chuyện khác người hơn nữa, bọn họ cugnx sẽ không mảy may cảm thấy ngạc nhiên.
"Há, nhanh như vậy đã muốn ngồi phía trên? Ha ha ha. . .!" Đột nhiên, một tiếng cười già nua vang lên.
Mọi người sững sờ, quay đầu nhìn, lập tức kinh ngạc trừng mắt.
Đến là ba tên lão giả, người cầm đầu chính là đứng đầu tứ trụ Thiên Vũ, thừa tướng Gia Cát Trường Phong, Âm Dương song lão hộ vệ hai bên. Cỗ ẩn khí thế cường hãn kia, làm cho tất cả mọi người cho dù cách thật xa, cũng vẫn cảm thấy khí tràng đáng sợ như sắp bị thôn diệt!
Lão gia hỏa này, làm sao tới?
Độc Cô Chiến Thiên nhăn mày, trong mắt đều là vẻ ngưng trọng. Bọn người Hoàng Phủ Thiên Nguyên cũng ẩn ẩn thấy bất an!
Tuy lần trước lão nhi này giúp bọn họ cứu được bọn người U Vạn Sơn từ tay hoàng đế, nhưng cho đến nay, không ai biết lúc đó hắn nghĩ cái gì mà làm như vậy, hiện tại hắn đang nghĩ gì thì càng không hiểu.
Đầu hắn giống như một đoàn mê vụ, khiến người ta nhìn không thấu! Có lẽ lúc đó bằng hữu, nhưng hiện tại lại có thể là địch nhân, điều mê mang như vậy mới là đáng sợ nhất!
Lãnh Vô Thường cũng nhìn hắn thật kĩ, nhưng không lâu sau đó lại bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài!
Thần Toán Tử hắn, kiếp này, chỉ có hai người nhìn không thấu, một người trong đó chính là Gia Cát Trường Phong!
Gia Cát Trường Phong nhếch miệng cười yếu ớt, chợt đến bên cạnh Trác Phàm, lạnh nhạt: "Nghĩ kỹ rồi à?"
Tất cả mọi người kinh hãi, chẳng lẽ Lạc gia còn chơi với cả Gia Cát Trường Phong?
Hiện tại bọn họ dường như mới hiểu được, vì sao Lạc gia dám lớn lối như vậy, dám chơi ngang với bảy nhà
Mẹ nó, lưng tựa nhị trụ Đế Quốc, Lạc gia thiếu gia là nghĩa tử của Độc Cô Chiến Thiên, thừa tướng Gia Cát Trường Phong lại đích thân tới trợ trận, quan hệ bực này, coi như bảy thế gia cũng không dám tùy tiện trêu chọc a!
Nguyên lai. . . Bối cảnh Lạc gia cư nhiên như thế thâm hậu!
Đám người Hoàng Phủ Thiên Nguyên giật nảy cả mình, bọn họ nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ đến, Gia Cát Trường Phong lại vì Trác Phàm mà đến! Nếu Trác Phàm trèo lên cây to này, vậy bọn họ thật sự là thúc thủ vô sách với Lạc gia!
Hoàng Phủ Thiên Nguyên bất giác trầm mặt, song quyền nắm thật chặt.
Nhìn ra hắn suy nghĩ trong lòng, Lãnh Vô Thường khoát khoát tay, lạnh nhạt nói: "Môn chủ chớ gấp, Gia Cát Trường Phong cùng Độc Cô Chiến Thiên khác nhau, đây là kẻ thiết thực duy lợi. Cho dù hắn thật có ý thân cận với Lạc gia, hẳn là nhìn vào cái tài của Trác Phàm. Trừ bỏ Trác Phàm, tất nhiên hết thảy dễ giải quyết!"
"Nói cách khác, bách gia tranh minh lần này, vô luận như thế nào đều phải diệt tiểu tử này!" Hoàng Phủ Thiên Nguyên không chút che giấu, phóng thích sát ý.
Lãnh Vô Thường khẽ gật đầu, quay đầu nhìn về phía người duy nhất có hi vọng xử lý Trác Phàm, Chấn Thiên Đế Vương Long, Hoàng Phủ Thanh Thiên!
Nhưng Hoàng Phủ Thanh Thiên hoàn toàn không nghe bọn họ đang nói gì, hai mắt chỉ có đầy chiến ý, hận không thể khai chiến lập tức.
Như vậy. . . thì tốt!
Lãnh Vô Thường thấy vậy thì cười nhạt, dường như hết thảy đã nằm trong lòng bàn tay!
Một bên khác, Trác Phàm quay đầu cười nhạt đáp: "Thừa tướng sao biết, hiện tại không phải thời điểm Lạc gia tiến vào vùng nước xoáy này?"
Gia Cát Trường Phong thật sâu nhìn Trác Phàm, gật đầu cười nói: "Lão phu tin tưởng phán đoán của ngươi, chỉ cần không phải là bị buộc đến con đường này thì tốt. Lão phu còn rất chờ mong, dã tâm của Trác quản gia, Trác quản gia sẽ thực hiện được đến đâu!"
Trác Phàm mỉm cười gật đầu, Gia Cát Trường Phong cũng cười lớn một tiếng, mang theo Âm Dương song lão đi lên đài cao, nhìn về phía Độc Cô Chiến Thiên nói: "Lão nguyên soái, ngài không trách lão phu không mời mà tới chứ!"
"Nào có, các hạ là thừa tướng Đế Quốc, hoạt động lớn thế này, đến đây thị sát một phen là điều bình thường!" Độc Cô Chiến Thiên cười lạnh nói.
Gia Cát Trường Phong nhìn chung quanh mọi người, cười ha ha: "Lão nguyên soái, đừng nói nghiêm túc như thế. Lão phu chỉ là một lão đầu, nhàn nhàm chán chán mới đến xem náo nhiệt thôi, các ngươi không cần để ý."
Hừ, ai mà tin?
Gia Cát Trường Phong luôn luôn khôn khéo hơn người, há có thể vô duyên vô cớ tới nơi đây? Hắn tới tất có âm mưu!
Nhưng mặc kệ lão nhi này muốn làm gì, Độc Cô Chiến Thiên không có rảnh quan tâm. Mệnh lệnh hắn nhận được là phải để bách gia tranh minh thuận lợi cử hành.
Lúc trước khi đi, hoàng đế chính là ân cần căn dặn như thế, mà hắn còn chưa từng thấy sắc mặt nghiêm túc đến cỡ đó của hoàng đế, liền biết, tầm quan trọng của lần bách gia tranh minh này!
Độc Cô Chiến Thiên cao giọng quát to: "Hoàng ân như hải, lần này bách gia tranh minh, đệ tử 30 của các thế gia dưới tuổi tham dự, người quá tuổi không được đục nước béo cò.