Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 51: Một người đủ giữ cửa (1)

Chương 51: Một người đủ giữ cửa (1)
Đùng một tiếng vang thật lớn, cửa tiểu viện bị một chân đá văng ra, Dương Minh mang sơn tặc Hắc Phong Sơn khí thế hung hăng xông vào.
"Đoạt lấy Hồi Long Chưởng, người Lạc gia một tên cũng không để lại!" Dương Minh khoát khoát tay, bọn sơn tặc sau lưng liền gật đầu, xông về phía trước.
Trác Phàm chậm rãi đáp xuống, ngăn đường bọn họ: "Các vị, đường này không thông, các ngươi trở về đi, không lại mất mạng vô ích."
Thấy một người đột nhiên xuất hiện, bọn sơn tặc không khỏi sững sờ, dừng bước lại. Dương Minh tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Ngươi là người Lạc gia?"
Trác Phàm gật đầu, thản nhiên nói: "Tại hạ là quản gia Lạc gia, Trác Phàm."
"Ngươi chính là Trác Phàm?" Dương Minh vui mừng đến điên cuồng, "Không ngờ ta còn chưa đi tìm ngươi, ngươi đã tự mình đưa tới cửa."
Dương Minh ra lệnh: "Người đâu, lấy đầu hắn, bản thiếu chủ nhất định có thưởng."
"Vâng!" Lập tức có người lớn tiếng hét lại. Đạp chân xuống, như đạn pháo vọt tới Trác Phàm.
Trác Phàm cười lạnh, chỉ là tụ khí nhị trọng, cũng dám làm chim đầu đàn?
Trác Phàm xuất thủ nhanh như thiểm điện, người kia mới vừa tới đến trước mặt, đã bị hắn túm lấy cổ, rồi lập tức sử xuất Thiên Ma đại hóa quyết, từng đạo hắc khí tràn ra. Chỉ một thoáng, trong ánh mắt kinh khủng của tất cả mọi người, chỉ mấy hơi thở, sơn tặc kia liền triệt để hóa thành bụi mù.
Dương Minh sợ hãi cả kinh. Cho dù U Minh Cốc hắn toàn là cao thủ ma đạo, cũng chưa từng thấy thủ đoạn giết người khủng bố như thế. Còn những sơn tặc kia thì càng là hoảng sợ, phải liên tiếp lui về phía sau.
"Đây. . . Đây là Ma công thượng thừa nhất!" Dương Minh khó tin nói, lúc này ánh mắt nhìn Trác Phàm đã không còn vẻ khinh miệt, mà ngưng trọng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai, Lạc gia tuyệt không thể có người như ngươi."
Trác Phàm làm bộ đưa tay lên vuốt râu, giả giọng già nua nói: "Tiểu huynh đệ, lão phu chỉ là một lão lừa đảo trên giang hồ, ngươi không nhớ sao?"
"Thì ra là ngươi?" Dương Minh giật mình nói, là nhị phẩm luyện đan sư mà Lôi Vũ Đình mang lên núi, mà hắn đã xuất hiện ở đây, như vậy. . .
Dương Minh lạnh lùng nói: "Hai người kia đâu?"
Trác Phàm biết hắn nói tới ai, lắc đầu cười nói: "Ngươi bị ngu sao, ta đã ở đây, hai người kia đương nhiên cũng được ta cứu đi."
Nghe được lời này, Dương Minh xiết chặt lòng. Nếu lão đầu kia và Lôi Vũ Đình xuất hiện ở đây, như vậy những sơn tặc Hắc Phong Sơn phía sau hắn nhất định không bị hắn khống chế nữa.
"Lúc trước thật hối hận không lập tức giết các ngươi." Dương Minh gằn giọng nói, nguyên lực trên thân đột nhiên phát ra, khí thế Đoán Cốt cảnh buộc các sơn tặc sau lưng vội vã lui về phía sau.
Thấy thế, Trác Phàm lại không chút kinh hoảng, lắc đầu cười nói: "Ngươi sẽ không động thủ, bởi vì ngươi không thấy Tiểu Thúy. Ngươi có thể ẩn núp ở Hắc Phong Sơn lâu như vậy, nói rõ ngươi là người cực kỳ cẩn thận. Người như ngươi không cho phép có chút sơ hở, trước khi chưa xác định Tiểu Thúy đang ở đâu, làm sao có thể hạ sát thủ với chủ tử của nàng?"
Dương Minh không khỏi kinh hãi. Hắn vạn lần không ngờ, người trước mắt này chưa từng qua lại với hắn, nhưng lại có thể hiểu suy nghĩ của hắn đến thấu triệt như thế, lòng dạ quả thực hơn đám lão già U Minh Cốc nhiều.
Người như này, còn có thể lưu lại sao?
Mà lúc này, những sơn tặc kia nghe cuộc nói chuyện của hai người, cũng nổi lên vẻ ngờ vực.
Dương Minh biết không thể kéo dài thời gian thêm, nếu không, để hắn vạch trần mình, kế hoạch của gia tộc sẽ hoàn toàn tan vỡ, hắn không nói hai lời, đạp chân xuống, đột nhiên xông về phía Trác Phàm.
Tuy Ma công của Trác Phàm làm cho hắn rất hoảng sợ, nhưng hắn cũng nhìn ra, Trác Phàm chỉ là tụ khí tứ trọng thôi, hắn hoàn toàn có thể nhất kích lấy mạng.
Thấy hắn đột ngột xông về phía mình như thế, Trác Phàm tỏ vẻ cả kinh, vội vã lui lại, còn kinh hoảng nói: "Ngươi là Đoán Cốt cảnh, vừa lên liền xuất toàn lực, có cần thể diện không đấy?"
Dương Minh cười tà, hung tợn nói: "Ngươi cho rằng ta là tên phế vật U Tuyền kia sao, cuối cùng bị ngươi tìm cơ hội đánh lén chết?"
Vừa dứt lời, Dương Minh đâm ra một chỉ, sấm sét nổ vang, chính là võ kỹ Linh giai cấp thấp tổ truyền của Lôi gia, Kinh Lôi Chỉ.
Dương Minh, Đoán Cốt cảnh sơ kỳ, lại sử xuất vũ kỹ Linh giai, rất rõ ràng chính là muốn một kích giết chết Trác Phàm.
Trác Phàm đang lui về sau, lại chợt dừng bước, giang hai cánh tay, thoải mái mà nhìn hắn, trên gương mặt còn nở một nụ cười quỷ dị.
Dương Minh không khỏi sững sờ, trong lòng dâng lên sự bất an, nhưng vẫn cứ nghĩa vô phản cố tiến lên.
Trác Phàm cong ngón tay lên, "Ông" một tiếng, quanh người Trác Phàm nổi lên một tầng tia sáng màu vàng, hoàn toàn bao phủ lấy hắn.
Dương Minh vừa chạm vào ánh sáng màu vàng, liền bị bắn ngược về, còn phun ra một ngụm máu tươi.
"Thứ quỷ gì vậy?" Dương Minh kinh dị nhìn quang mang đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn trợn tròn mắt. Vừa rồi hắn thấy rõ, đối phương chỉ vận dụng một ngón tay, đã đánh bay hắn. Thế thì còn đánh như thế nào?
Tiểu tử kia không phải tụ khí cảnh sao? Tên phế vật U Tuyền kia không phải còn đánh trọng thương được hắn sao? Làm sao lại đột nhiên mạnh như vậy?
Trác Phàm cười nhạt, đồng thời kết động ấn quyết: "Ngươi mạnh hơn U Tuyền một chút, nhưng vẫn chỉ là tên phế vật.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất