Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 87: Hắn là người của ta (2)

Chương 87: Hắn là người của ta (2)
Rõ ràng chỉ có tu vi Tụ Khí ngũ trọng lại có thể mang theo sát ý trong nháy mắt áp chế cao thủ Tụ Khí bát trọng là hắn.
Mắt nhìn thấy một chưởng của đối phương sắp đến trái tim hắn, Tiết Cương không khỏi bị dọa đến tâm đều nứt ra. Trong lúc nguy cấp bỗng nhiên hắn cắn một đầu lưỡi. Nỗi đau to lớn khiến cho hắn thoát ra khỏi hoảng sợ bởi sát ý ngập tràn kia.
Ngay sau đó không dám chần chừ, hắn vội vàng bày ra tư thế, đánh ra một quyền. Thanh sắc quang mang như gió lốc xẹt qua, hóa thành một đạo thanh quang hướng phía Trác Phàm bắn tới.
“Vũ kỹ Phàm giai cao cấp, Phong Hống quyền!”
Trác Phàm hừ nhẹ một tiếng khinh thường cười, trong tay ấn quyết liên tục, một đạo hồng quang đột nhiên bay ra, chui vào thân thể Tiết Cương.
Phong Hống quyền của Tiết Cương còn chưa tới gần thân thể của Trác Phàm lại đột nhiên trì trệ, biến mất không thấy gì. Thân thể Tiết Cương cũng bình tĩnh đứng tại chỗ, không thể cử động một cái.
Thấy tình cành này, Tiết Cương không khỏi quá sợ hãi.
Đúng lúc này, Trác Phàm bỗng nhiên đi đến. Nhìn đến nụ cười tà dị kia, Tiết Cương giống như nhìn thấy Quỷ Thần mỉm cười, tim đập cũng bị ngưng trệ mất mấy giây.
Đụng!
Một chưởng của Trác Phàm không chút lưu tình đánh vào ngực hắn, Tiết Cương không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, giống như diều đứt dây bay ra ngoài. Lục phủ ngũ tạng của hắn giống như bị lửa đốt, cảm giác huyết mạch toàn thân đều bị đứt gãy.
Thế mà còn không đợi hắn cảm nhận được thân thể đau xót. Một bóng người lại quỷ mị đến gần người lần nữa. Tiết Cương tập trung nhìn lại suýt chút đem hắn dọa cho hồn phi phách tán.
Người này vẫn là Trác Phàm!
Không tiếp tục bổ sung cho hắn thêm một chưởng mà Trác Phàm dùng tay nắm lấy cổ hắn, cười lạnh: “Tiết đại thiếu gia, ngươi yên tâm. Sau khi ngươi chết, ta lập tức đưa những nô tài này qua cho ngươi, không có người sống tồn tại. Chí ít trong ba tháng này ta không hi vọng bị Tiết gia đuổi đến mức chạy khắp núi. Nên để chuyện này... thành một vụ án không có manh mối phức tạp đi.”
Nói rồi tay Trác Phàm xiết chặt, Tiết Cương chợt cảm thấy khí tức giữ cổ trì trệ, xương cổ rất nhanh sẽ bị bóp nát. Thậm chí bên tai hắn đã nghe thấy thanh âm xương vỡ vụn.
Hiện tại thân thể hắn đã cận kề cái chết, ngoại trừ hoảng sợ chính là mê mang.
Hắn nghĩ mãi vẫn không rõ đến cùng hắn đã tạo nghiệt gì. Không phải chỉ là ra ngoài tìm Ngưng Nhi về hay sao, sao lại gặp Sát Thần cỡ này? Xuất thủ không chút lưu tình nào!
Lão tử ra ngoài quên xem hoàng lịch!
Nếu không phải hiện tại cổ hắn đang bị Trác Phàm bóp đến thở không ra hơi thì hắn thật sự muốn gào khóc một trận. Mẹ nó, lão tử cũng quá nát đi.
“Dừng tay!”
Thế mà ngay tại lúc Trác Phàm chuẩn bị dừng lực đưa vị đại thiếu gia này quy tiên thì Tiểu khất cái lại đột nhiên rống to lên một tiếng.
Trác Phàm không hiểu nhìn về phía hắn, nghi ngờ nói: “Ngươi làm gì, bọn họ không phải là địch nhân của ngươi sao?”
Tiểu khất cái lo lắng nhìn về phía Tiết Cương, trong mắt đã tràn đầy nước mắt. Thực ra hắn đã sớm muốn nói Trác Phàm dừng tay, chỉ là tốc độ của Trác Phàm thực sự quá nhanh. Trong nháy mắt đã quật ngã hết tất cả hộ vệ. Lại một cái nháy mắt đã chuẩn bị bóp chết Tiết Cương kia.
Cho nên lúc Tiểu khất cái kịp phản ứng lại, Tiết Cương cũng chỉ còn lại một hơi thở thôi.
“Coi như bọn họ là địch nhân của ta, ta cũng không muốn giết bọn họ!” Tiểu khất cái mang theo tiếng khóc nức nở nói.
Trác Phàm nhướng mày, lạnh lùng nói: “Sao ngươi không nói sớm. Hiện tại đã muộn, bọn họ không chỉ là địch nhân của ngươi mà còn là địch nhân của ta. Mà những kẻ ta xem là địch nhân chỉ có một kết quả là chết!”
Nói rồi tay Trác Phàm lại dùng một phần lực ở cổ Tiết Cương, hai con ngươi sắp lòi ra ngoài. Hiển nhiên sắp phải chết.
“Nếu như ngươi còn không thả hắn thì ta sẽ không dẫn đường cho ngươi.” Rốt cuộc Tiểu khất cái khóc to hô lên, khuôn mặt dơ bẩn đã tràn đầy nước mắt.
Trác Phàm nhíu mày, không hiểu cho lắm. Vì địch nhân của minh mà rơi lệ là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Sau đó Trác Phàm nhẹ nhàng buông tay, đem Tiết Cương ngã ‘Bịch’ xuống đấất, tay bấm quyết gọi Huyết Anh trở về, thờ ơ nhún vai: “Ngươi cũng không để ý thì ta ựo gì ngày sau phiền phức?”
Đi đến trước mặt Tiểu khất cái, Trác Phàm lau đi khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của hắn, ôm vào lòng, đi về phía trước nói: “Dẫn đường cho ta trước, sau đó ta sẽ mang ngươi ra khỏi thành, rờời xa Tiết gia.”
“Ngươi...Ngươi...Ngươi là người xấu!” Tiểu khất cái nức nở, đứt quãng nói.
Trác Phàm ngeh xong, bất giác mỉm cười: “Không sai, ta là người xấu! Thế nhưng trên thế gian này, chỉ có người xấu mới có tư cách sinh tồn, người tốt đã sớm xuống Địa Ngục rồi.”
Liếc hắn thật sâu một cái, Tiểu khất cái càng không ngừng lau nước mắt, lại cũng không sợ.
Tuy hắn đã gặp người xấu nhưng không có ai tệ hơn Trác Phàm. Nhưng trên người Trác Phàm không có cảm giác chán ghét người xấu. Ngược lại còn rất an tâm.
Loại cảm giác này hắn không nói nên lời, dù sao cũng dễ chịu...
Nửa canh giờ sau, một đạo hắc ảnh thooáng hiện, rơi xuống vị trí mà Trác Phàm vừa đứng. Nhìn trên mặt đất hộ vệ Tiết gia cả đám đang hôn mê bất tỉnh, lão đầu tức giận đến run cả ria mép, trên mặt biến hóa không ngừng!
Đột nhiên hắn nhìn thấy Tiết Cương đang ngã trên mặt đất càng không ngừng run rẩy, hắn vội vàng đi đến bên người Tiết Cương đỡ dậy, vội vàng nói: “Cương Nhi, ngươi làm sao, ai đã khiến ngươi thành ra như vậy?”
“Ôi ôi ôi ôi...”
Tiết Cương không dám thở mạnh, sắc mặt trắng bệch, không nói nên lời. Lão giả kia vội vàng xem, chỉ thấy nội phủ của Tiết Cương bị thương nặng, dưới thân còn có một mảnh nước đọng.
Sau đó vội vàng cho Tiết Cương ăn một viên thuốc mới thở dài một hơi.
Thương thế của Tiết Cương vẫn làm hắn giật mình không thôi.
Nội thương của Tiết Cương không nghiêm trọng lắm, chỉ cần tu dưỡng một tháng là có thể khỏi hẳn. Thế nhưng tinh thần hắn lại bi đả kích vô cùng lớn. Thẳng thắn mà nói chính là bị dọa đến tè ra quần!
Ngày thường Tiết Cương không phải là kẻ nhát gan, ngược lại còn dũng mãnh mười phần. Có thể khiến một tu giả Tụ Khí bát trọng trong thời gian ngắn hoảng sợ đến mức như vậy, đến cùng là cao thủ đáng sợ đến mức nào mới có thể làm đến thế.
Trên mặt lão giả kinh nghi bất định, suy tư thật lâu, lại bất đắc dĩ lắc đầu, ôm Tiết Cương hướng về Tiết gia mà đi.
Dù bất kể là ai, ở Thanh Minh Thành mà đắc tội với Tiết gia vậy tuyệt đối không có quả ngon để ăn...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất