Chương 1:
Khi Linh Bảo - Bạch Đế sơn thần vừa tỉnh lại, cô cảm giác thần thể của bản thân bị nhốt trong một cơ thể nặng nề, cô thử nghĩ cách thoát ra, nhưng thử vài lần đều thất bại, trong tâm trí, tất cả những kí ức xa lạ chợt ùa vê.
Nửa giờ sau, rốt cuộc cô đành cam chịu số phận, chấp nhận sự thật. Thần thể của cô bám vào cơ thể cô gái cũng tên Lục Linh Bảo này, không thoát ra được.
Càng kì lạ chính là, linh khí xung quanh núi Bạch Đế trở nên vô cùng yếu, gần như không thể dùng để tu luyện, cô hoàn toàn không thể cảm nhận được sự tồn tại của thần linh khác trong thế giới này, cũng không cảm nhận được giới luật ràng buộc của trời áp đặt lên mỗi vị thần linh.
Thông qua trí nhớ của cơ thể nguyên chủ, cô đã biết thời điểm hiện tại, lúc này cô mới hiểu được, thì ra cô đã ngủ năm trăm năm.
Chẳng trách cô cảm giác thần lực xói mòn gần một nửa, số lượng tín đồ ít đến mức sắp biến mất.
Sức mạnh của thần linh đến từ hai phương thức chính, một là hấp thụ linh khí đất trời để tu luyện, hai là đến từ sự thờ cúng của tín đồ, hai phương thức này kết hợp, tạo thành thần lực. Phải thực hiện bổn phận của thần mới có thể hấp thụ sức mạnh đến từ sự thờ cúng, cũng chính bởi vậy, cha của Linh Bảo - người đã đến thế giới khác ngao du, trước khi đi đã ép cô phải nhận chức sơn thần Bạch Đế này từ thiên đình.
Năm trăm năm không thực hiện bổn phận của thân, không có linh khí bổ sung, cũng không có sức mạnh đấn từ sự tôn thờ của tín đồ, cô chỉ có thể tiêu hao thần lực vốn có để duy trì các chức năng cơ thể bình thường. Vì vậy, một nửa thần lực đã biến mất.
Nhưng cũng may thân thức vẫn cảm nhận được tín đồ như cũ, một nửa thần lực còn lại cũng có thể cầm cự một thời gian dài. Vì vậy, ngoại trừ có thêm một thể xác, dường như cũng không có ảnh hưởng gì xấu.
Hơn nữa, nhờ kí ức trong cơ thể nguyên chủ, cô còn biết được một chuyện tốt, trong phạm vi núi Bạch Đế cô cai quản, hiện giờ lượng dân cư đã tăng rất nhiều, hiện tại đã có hơn ba trăm vạn người!
Khái niệm ba trăm vạn là gì, rất lâu về trước, cả một quốc gia mới có có ba trăm vạn người, trước khi cô ngủ say, quanh núi Bạch Đế có không đến năm vạn người phàm.
Nếu ba trăm vạn cư dân đều trở thành tín đồ của cô, dù không có linh khí, sức mạnh của cô cũng phải lớn hơn trước mấy lần!
Hơn nữa, ba trăm vạn người, như vậy sẽ nhiêu cống phẩm đến nhường nào!
Tổ tiên của Linh Bảo có chút huyết thống với tộc ác thú ham ăn, không ham thứ khác, chỉ coi trọng chuyện ăn uống. Nghĩ đến đây, tâm trạng của cô lập tức trở nên tốt hơn nhiều.
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi vội vàng đi đến.
Lúc này, trí nhớ của nguyên chủ lập tức phát huy tác dụng, giúp cô biết thân phận của đối phương. Đây là đứa trẻ nhà hàng xóm, tên là Chu Đào Đào, chỉ kém nguyên chủ hai, ba tuổi.
"Chị Linh Bảo, sao chị còn ở nhà ngẩn người! Chị nhanh lên một chút, bà ngoại của chị cùng nhóm người trưởng thôn sắp đến đây rồi!"
Nguyên chủ là con thứ hai trong nhà, bên trên có một chị gái lớn hơn một tuổi, cha mẹ cực kì trọng nam khinh nữ, vì ôm hi vọng đứa con thứ ba có thể là con trai, bố mẹ liên tống nguyên chủ về nhà bà ngoại ở nông thôn, không thèm đoái hoài gì thêm.
Lưu ý: pháp luật hiện hành tại quốc gia này quy định mỗi cặp vợ chồng chỉ có thể sinh hai người con, vì vậy nguyên chủ mới bị đem về nông thôn.