Chương 36:
Hai người đàn ông ngay lập tức vọt ra nấp sau lưng Linh Bảo.
"Đại sư! Mau cứu tôi"
"Chị Linh Bảo cứu eml"
Con quỷ kia có vẻ ngơ ngác, ngay cả bước chân cũng khựng lại, nó không thể ngờ được tối nay lại có tận ba người đang chờ nó, có điều nó cũng chỉ sững sờ trong giây lát, sau đó lại tiếp tục lao về phía mục tiêu của mình. Nó vừa di chuyển là lại khiến người ta có cảm giác như thịt trên người nó sắp rớt xuống.
Linh Bảo ghét bỏ tặc lưỡi một tiếng:
"Ngã thành bộ dạng xấu xí như vậy rồi thì tự giác chút đi được không? Cho anh hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn tiến vào thông đạo Luân Hồi, hai là bị tôi đánh một trận rồi tiến vào thông đạo Luân Hồi."
Con quỷ kia hiển nhiên không để cô vào mắt, tiếp tục đi thẳng tới chỗ thế thân mà mình đã nhắm trúng. Quỷ quái có năng lực làm cho người ta nhìn thấy ảo giác, nó tự có cách tách người thế thân ra khỏi đồng bọn của anh ta.
Nhưng ngay sau đó nó liền phát ra những tiếng la hét đau đớn cực kỳ khó nghe, toàn thân con quỷ giống như bị sét đánh trúng, một lần nữa cảm nhận cảm giác bị điện giật làm cho bị thương giống như tối hôm qua.
Chu Đào Đào quả thực sợ đến mất hồn, cậu vừa tận mắt nhìn thấy tia lửa điện lóe lên từ lá bùa trông có vẻ tâm thường mà Linh Bảo thường ngày vẫn hay bán, còn Đàm Côn cầm bùa thoạt nhìn lại chẳng có cảm giác gì cả.
"Hồ đồ cố chấp. Xem ra anh thật sự muốn bị ăn đòn!" Linh Bảo cau mày nói, sau đó bước nhanh về phía con quỷ, vận linh lực đánh một đòn cật lực vào người nó, sau đó kéo cổ áo của con quỷ, tiếp tục đánh thêm vài cú thật mạnh nữa.
"Khè...' Con quỷ bị đánh cho oán khí tán loạn, không ngừng phát ra tiếng kêu không thuộc về con người, lúc này nó mới cảm nhận được sự lợi hại của Linh Bảo, không ngừng xin tha: "Đại sư tha mạng! Đại sư tha mạng!"
"Còn tìm thế thân nữa không?" Linh Bảo chất vấn.
"Không tìm! Không tìm nữa! Đại sư, tôi sai rồi!" Con quỷ vội vàng kêu lên. Ai mà dám mở miệng nói muốn tìm tiếp chứ, quỷ khí đều bị đánh cho tan tác cả rồi. Nó vốn là quỷ mới chết chưa được mấy tháng, sức vẫn còn rất yếu ớt. Nó biết nếu như cô gái trước mắt này mà đánh thêm mấy phát nữa thì nó chỉ có nước hồn phi phách tán, nên dứt khoát đầu hàng luôn.
Lúc này Linh Bảo mới dừng tay: "Vậy thì đi đến nơi anh nên đến đi." Cô dùng ngón giữa và ngón trỏ vẽ ra một hoa văn không biết tên, chỉ thấy trong phòng khách bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy màu đen thật lớn, Linh Bảo ném con quỷ vào bên trong, vòng xoáy màu đen lập tức nuốt chứng lấy con quỷ, chớp mắt một cái cả con quỷ và vòng xoáy đều không thấy đâu nữa.
Linh Bảo võ tay, nhìn hai người đàn ông mỗi người đang bám chặt lấy một bên chân cô nói: "Được rồi, xong rồi."
"Thế... Thế là đã xong rồi?" Đàm Côn không tin được mở miệng hỏi.
"Xong rồi, nó đã bị đưa vào luân hồi, sẽ không tới tìm anh nữa." Linh Bảo giải thích, sau đó lại nói: "Không còn sớm nữa, hai người mau đi nghỉ ngơi đi."
Đàm Côn thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn xong liên chuẩn bị vào phòng nằm ngủ, Chu Đào Đào thì lại bám lấy chân Linh Bảo không buông, mặt đầy vẻ khiếp sợ: "Chị Linh Bảo, em sợi"
Tuy rằng con quỷ kia thậm chí còn chưa nhìn thẳng mặt cậu lấy một cái nhưng Chu Đào Đào vẫn sợ khiếp vía, còn Linh Bảo tay không đánh cho con quỷ phải la oai oái đã khiến cho hình tượng của cô trong lòng cậu phút chốc trở nên cao hơn hẳn, dáng người nhỏ nhắn của cô khiến cho người ta cảm thấy hết sức có cảm giác an toàn.