Chương 5:
Đúng lúc này, cửa máy xúc mở ra, người lái máy xúc lăn từ trên xe xuống, một đầu tóc vàng ban đầu bị đánh thành đầu mì tôm, mặt còn đen hơn so với mấy người anh em châu Phi, vừa xuống xe xong liền lăn ra ngất xỉu trên đất.
Linh Bảo hơi ảo não, cô không biết trong chiếc máy xúc kia còn có người, đây... chỉ là vô tình khiến người ta bị thương mà thôi. Nhưng nhìn hơi thở của người nọ, có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng, cô liền điều khiển một tia linh khí vào cơ thể người nọ, giúp hắn nhanh chóng khỏe lại, sau đó cô cao giọng nói với những người khác:
"Đây là sự trừng phạt của thần linh vì tội bất kính, còn có ai muốn phá miếu thờ sơn thần không?”
Một tia sét đột nhiên giáng xuống từ trời cao vời vợi, hơn nữa đánh chỗ nào không đánh, lại cố tình đánh xuống máy xúc đang định phá hủy miếu thờ sơn thần, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng kì lạ. Nhìn đến kết cục thê thảm của chiếc máy xúc, mấy công nhân xây dựng đều dựng tóc gáy, lấy cớ đưa tài xế máy xúc đi bệnh viện, co giò bỏ chạy.
Mà chủ thầu trong nhóm công nhân xây dựng nhìn thấy cảnh này liền đi lên nói với Vương Đống:
"Trưởng thôn Vương, anh xem này... nhóm công nhân buông xuôi rồi, tôi cũng không có cách nào khác!"
Trước kia hắn từng đi đường vào buổi tối rồi gặp phải quỷ nên càng mê tín hơn so với nhóm công nhân kia, tiếng sấm này đánh xuống thật đúng lúc, nếu thực sự có quỷ thần gì đó, bọn họ động tay phá miếu chẳng phải là đang tự tạo nghiệp sao. Nếu xảy ra chuyện gì, chỉ sợ chút tiền cỏn con kiếm được từ chuyện này còn chẳng đủ bồi thường.
"Ông Chu, ông có ý gì, đã lấy tiền đặt cọc rồi, lúc trước chúng ta đã bàn với nhau xong rồi, trước ngày mùng một tháng tám phải xây xong nhài"
Vì có thân thích làm việc ở cục quy hoạch thị trấn, gã nắm được thông tin sớm hơn bất cứ ai, trước khi văn bản kia được ban hành, gã đã nhanh chóng giở trò với khu đất này, biến thành đất nhà mình. Như vậy, chỉ cần xây một ngôi nhà hơn hai trăm mét vuông ở nơi giải phóng mặt bằng trước khi nhân viên đo lường đến, dựa vào số nhân khẩu của nhà gã, khoản tiền bồi thường hàng trăm vạn lập tức đến tay gã.
Bởi vậy, gã nhất định không cho phép giữa đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Tiền đặt cọc? Trưởng thôn Vương, máy xúc của chúng tôi bị phá hỏng rồi, chúng tôi có đòi anh phí bồi thường đâu! Cùng lắm thì chúng tôi trả lại gấp đôi cho anh." Chủ thầu giải thích xong liền bỏ chạy nhanh như chớp, sợ chỉ ở lại thêm một giây, tia sét tiếp theo sẽ đánh xuống đầu mình, ngay cả máy xúc bị phá hủy cũng tạm không để ý đến.
Đương nhiên, cả một khối máy móc lớn như vậy, cũng không ai có thể trộm mất được.
Đảo mắt một cái, bóng dáng một công nhân xây dựng cũng không thấy. Vương Đống giận đến mức dậm chân, Vương Vĩ liên bước đến võ vai gã:
"Cha, sốt ruột làm gì, bây giờ xã hội như vậy, có tiền chẳng lẽ lại không mời được người khác?"
Ngô Xảo Trân nghe vậy liên tức giận chỉ vào hắn:
"Sơn thần đã nổi cơn thịnh nộ rồi, cậu còn không dừng lại, cẩn thận gặp họa lớn!"
"Gặp họa lớn?" Vương Vĩ quay đầu, nhìn thấy hai bà cháu, ánh mắt trở nên nham hiểm: "Hay cho cái miệng thối của bà! Bây giờ còn dám rủa tôi, hôm nay bà đến đây phá hỏng việc của chúng tôi, tôi còn chưa tính sổ với bà đâu!"
Nói xong, hắn liền giơ tay lên định đánh Ngô Xảo Trân. Hắn cũng chẳng ngại đánh người lớn tuổi, hiện tại không có người khác ở đây, hắn hoàn toàn không kiêng dè, định dạy dỗ hai bà cháu này một trận, để hai người nhớ lâu một chút.