Chương 130: Ải thứ ba
Tất cả tu sĩ xếp hàng đều mờ mịt.
Không hợp cách thì nghĩa là thất bại, đây là đạo lý xưa nay không đổi.
Tại sao đến phiên Lục Trường Sinh, liền mất hiệu lực?
Cũng bởi vì gương mặt đẹp trai sao?
Đừng nói bọn họ, ngay cả bản thân Lục Trường Sinh còn không nghĩ tới.
Đây cũng là qua cửa?
Với loại thiên phú kiếm đạo này của chính mình? Cũng có thể hợp cách?
Quy định đâu?
Chế độ đâu?
Môn quy đâu?
Tam quan của Lục Trường Sinh đã hoàn toàn vỡ vụn.
Nếu mà mình trực tiếp kích hoạt chín ánh kiếm, đưa tới cảnh tượng kì dị trong trời đất, đối phương làm như vậy, trái lại cũng hợp tình hợp lý.
Một ánh kiếm cũng không có kích hoạt.
Còn có thể qua cửa?
Lục Trường Sinh không khỏi lâm vào trong trầm tư thật sâu.
"Chúc mừng Lục công tử!"
Trần âm Nhu mở miệng, trên thực tế nàng cũng không biết nên nói cái gì.
Nhưng thật sự thì Lục Trường Sinh đích đích xác xác thông qua.
Quá trình không trọng yếu, kết quả trọng yếu nhất.
Lục Trường Sinh không biết nên nói cái gì.
Ải thứ hai của Thục Môn Thánh Địa hắn không tính tham dự, dù sao nói tới nói lui, chính mình cuối cùng không phải là tới bái sư.
Chỉ là ải thứ nhất.
Liền cần khảo hạch cả một ngày.
Hôm sau.
Kết quả khảo hạch đã có, tổng cộng có hai mươi lăm ngàn người thông qua ải thứ nhất, nhưng đệ tử tới tham dự khảo hạch, đâu chỉ hai mươi lăm triệu người?
Nói cách khác, tỷ lệ là 1 trên 1000, đúng thật là khó khăn hơn lên trời mà.
Nhưng mà đây còn không phải là cửa ải cuối cùng.
Ngày mai chính là ải thứ hai, lĩnh ngộ kiếm pháp.
Hôm sau, đêm đã khuya.
Thất Tú Phường, Lục Trường Sinh không có đi tham dự khảo hạch, chẳng qua là nghe Trần âm Nhu truyền tới tin tức.
Tròn một vạn người vượt qua ải kiểm tra thứ hai.
Cái tỷ lệ này coi như cũng được.
Song có thể thông qua ải thứ nhất, ải thứ hai trên căn bản cũng sẽ không quá khó khăn.
Mà đêm đó, Lý Lăng Vân dẫn theo bốn người tới trước mặt Lục Trường Sinh, cảm tạ ân đức mà quỳ lạy Lục Trường Sinh.
Hắn báo cho Lục Trường Sinh biết rằng hắn đã thông qua ải thứ nhất, vô cùng cảm kích Lục Trường Sinh chiếu cố mấy ngày nay.
Không thể không nói, mấy người Lý Lăng Vân, mặc dù tư chất hơi kém, gương mặt không đẹp trai là mấy, nhưng một tấm lòng son vẫn là thật không tệ.
Ít nhất biết cảm ơn, có thành tích sẽ không quên ân nhân.
Thứ người như vậy cho dù là hơi đần, xuất thân hơi kém, cũng so với đám bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa tốt hơn vạn lần.
Mấy người xá một cái.
Lục Trường Sinh trái lại lộ ra có chút bối rối, cho nên từ trong Càn Khôn Giới, lấy ra mấy khối Linh Ngọc, đều là bảo vật của Đại La Thánh Địa, lúc đầu cũng là định đưa cho người khác coi là quà kết giao.
Những thứ Linh Ngọc này đeo trong người, có thể cải thiện thân thể, cũng có thể gia tốc tu luyện, là bảo ngọc thượng đẳng, cho dù là đệ tử hạch tâm của thánh địa, cũng chưa từng có bảo vật như vậy.
Nhưng mà Lục Trường Sinh tặng cho mỗi người một khối, đối với hắn mà nói, loại vật này thì cũng chẳng có giá trị quá lớn.
Bảo vật bên trong Lang Gia Tiên Tàng, tùy tiện một khối Thông Linh Bảo Ngọc, đều là đồ vật cực kỳ trân quý, mà dù cho là như vậy, Thông Linh Bảo Ngọc trong tay Lục Trường Sinh cũng có rất nhiều, hoàn toàn có thể tính bằng ký.
Cho nên chút ngọc thạch này, đúng là không coi vào đâu.
Nhưng đối với mấy người Lý Lăng Vân mà nói, đây quả thực là vô thượng chí bảo mà.
Lục Trường Sinh: "Vật này với ta mà nói, không đáng gì, thu cất đi."
Lý Lăng Vân: "Tiền bối, chúng ta khoảng thời gian này, nhờ ngài chiếu cố, nào còn dám thu loại bảo vật này, ta không muốn!"
Lục Trường Sinh: "Không cần nói thêm nữa, cầm đi đi."
Lý Lăng Vân: "Tiền bối, chúng ta thật không thể nhận mà."
Lục Trường Sinh: "Vậy cũng tốt, vậy thì không cho ngươi, bốn người các ngươi, một người một khối, chớ có học người sư huynh này của các ngươi, cũng không biết học tính bảo thủ từ ai, mau mau nhận lấy."
Nếu Lý Lăng Vân không muốn, Lục Trường Sinh sẽ không cho.
Ngay sau đó năm người không khỏi sửng sốt một chút.
Lý Lăng Vân có chút đờ ra.
Mà bốn người còn lại lấy lại bình tĩnh, lập tức từng người nhận lấy bảo ngọc bực này, sau đó yên lặng không nói.
Chẳng qua nhìn ra được, Lý Lăng Vân thực sự không muốn, hắn hơi hơi đờ ra, rồi rất nhanh liền bình tĩnh lại nói: "Tiền bối, ân tình như vậy, vãn bối không bao giờ quên, nếu mà một ngày nọ vãn bối có thành tựu, tất sẽ báo ân với tiền bối!"
Lý Lăng Vân nghiêm túc nói, một câu nói như chém đinh chặt sắt.
Lục Trường Sinh gật đầu một cái, cũng không nói gì nhiều.
Tuy nói Lý Lăng Vân đúng là tính cách không tệ.
Nhưng có lúc lời hay chỉ nên nghe một nửa, rốt cuộc có thể làm được hay không, tương lai lại nhìn.
Đường dài biết sức ngựa, lâu ngày mới biết lòng người.
Gặp nhau chính là duyên, mọi việc chớ cưỡng cầu.
Cứ như vậy, ngày thứ ba.
Thục Môn Thánh Địa, ải thứ ba bắt đầu.
Kiếm sơn nhận chủ.
Vô số tu sĩ đều chờ đợi thời khắc này.
Cho dù là một ít tu sĩ bị loại bỏ, cũng có thể tới thử một lần, nếu là thật có thể được Linh Kiếm của kiếm sơn, có lẽ cũng có một tia hi vọng.