Chương 144: Nguyên nhân
"Vậy chúng ta có phải là đánh lầm người rồi không?"
Có người yên lặng mở miệng, dù sao phần lớn vẫn là tu sĩ chính đạo, nếu quả thật đánh lầm người, khó tránh khỏi áy náy.
Triệu Thần nằm dưới đất, vào giờ phút này cảm động cũng sắp khóc, đám người này cuối cùng ý thức được mình là người vô tội.
Nhưng mà một tên lão đạo lại liếc mắt quét Triệu Thần một cái, rồi sau đó vô cùng lạnh lùng nói: "Không lầm, người này đáng đánh, chờ một hồi mấy người các ngươi đem hắn giữ chặt, đi ra ngoài rồi thì vứt xuống trong tông môn, mỗi ngày tra tấn ba canh giờ, mãn tù một tháng lại thả hắn ra."
"Thả ra lại cho tông môn chúng ta, chúng ta lại tra tấn một tháng!"
"Vậy tông môn ngươi tra tấn xong, tông môn ta cũng muốn."
"Các ngươi đều muốn, ta cũng muốn."
"Nếu mọi người có hứng thú như vậy, không bằng ta cũng tới tham dự một chút "
Mọi người mở miệng, để cho Triệu Thần trên đất hoàn toàn ngây ra.
"Ta * ngươi thằng * thối!"
Triệu Thần muốn rống giận, nhưng trong cơn tức giận, cả người hôn mê bất tỉnh.
Mà trong hang động.
Nữ tử cả người tử khí vờn quanh, lại lẳng lặng nhìn chăm chú vách đá.
"Phần dưới cùng Tiên Đạo ai là đỉnh, vừa thấy Trường Sinh đạo thành không!"
Nàng tự lẩm bẩm, rồi sau đó toát ra một nụ cười.
Cùng lúc đó.
Linh Lung Thánh Địa.
Nơi đây, cùng với cấu tạo đại khí bàng bạc của thánh địa khác bất đồng.
Toàn thể Linh Lung Thánh Địa lộ ra vô cùng tinh mỹ, mỗi một nơi, đều vô cùng tinh mỹ, cho dù là thềm đá thông thường, đều thêu một ít hoa văn.
Mà Linh Lung Thánh Địa từ trên xuống dưới, toàn bộ thảo luận chuyện về Lục Trường Sinh.
Đây là một thánh địa nữ tu.
Nếu như nói đế vương hậu cung ba ngàn phi tần, mà Linh Lung Thánh Địa lại có một trăm ngàn nữ tu.
Từng người đều xinh đẹp như hoa, từng người đều chim sa cá lặn.
Thậm chí ngay cả Thất Tú Phường đều phải thoáng thấp hơn một đoạn.
Dù sao đây là thánh địa.
Hơn nữa kinh khủng nhất là.
Linh Lung Thánh Địa, thành lập không tới năm ngàn năm, là Linh Lung Thánh Chủ một tay tạo dựng lên, lại không có gốc gác mấy vạn năm thậm chí là mấy chục vạn năm, vài chục vạn năm như thánh địa khác, vẫn dứt khoát trở thành một trong mười Đại Thánh địa Trung Châu, có thể thấy Linh Lung Thánh Chủ khủng bố đến mức nào.
Mà vào giờ phút này.
Trong Linh Lung đại điện
…
Linh Lung Thánh Địa.
Trong đại điện.
Lụa đỏ che phủ, có hai người ngồi trong ngoài.
Trong đại điện, một nữ tử tuyệt đẹp, lẳng lặng ngồi xếp bằng.
Nữ tử cực đẹp, ba búi tóc đen như là thác nước thõng xuống, mặt mũi càng là tinh mỹ đến không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, vóc người lung linh, duyên dáng yêu kiều, nhất là một đôi mắt, tràn đầy Tiên khí, phảng phất không dính khói bụi trần gian, có thể được xưng là tiên tử chân chính.
Đây là Thiên Vân Nhu.
Linh Lung Thánh Nữ.
Cũng được xưng là nữ tu đệ nhất thiên hạ, mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.
"Vân Nhu."
Một giọng nói vang lên, nghe cực kỳ thanh thuý, cũng mang theo cảm giác lười biếng, bên trong lều lụa đỏ, một bàn tay tinh tế vô cùng giơ lên, cho dù là có lụa đỏ che chắn, cũng không cách nào che phủ hình ảnh cực kỳ mê người này.
"Sư phụ."
Thanh âm Thiên Vân Nhu vang lên, là êm tai dễ nghe như vậy, như dư âm du dương, như nước như ca.
"Ngươi liệu có biết vì sao, ta phải mời Lục Trường Sinh kia tới Linh Lung Thánh Địa ta không?"
Thanh âm lười biếng của Linh Lung Thánh Chủ vang lên.
Trong đại điện, Thiên Vân Nhu rất trực tiếp mà lắc đầu nói: "Đồ nhi không biết."
Nàng có một loại Tiên khí, không đẹp lạnh lùng như băng sơn, mà là một loại dửng dưng, một loại bình tĩnh, phảng phất vô luận phát sinh bất cứ chuyện gì, đều sẽ không khiến cho lòng nàng có chút gợn sóng.
"Ngươi vốn là vô song thiên kiêu, chỉ cần khổ tâm tu luyện, có thể không cần năm trăm năm, là có thể thành tiên, nhưng ngươi vì thành tựu đại đạo tối cao, dứt khoát lựa chọn tu luyện Thái Thượng Vong Tình Đạo Pháp, quên mất hết thảy tình, nhưng những năm gần đây, tu vi của ngươi một mực đình trệ, ngươi liệu có biết vì sao?"
Linh Lung Thánh Chủ mở miệng hỏi.
"Đồ nhi không biết, mong sư phụ dạy bảo."
Thiên Vân Nhu vẫn là dửng dưng như vậy mà trả lời, mà loại dửng dưng này, cũng không phải là cái loại hờ hững không có tình cảm, mà là cái loại bình thản tràn đầy Tiên khí.
"Cái gọi là vong tình, trước phải hữu tình, hữu tình mới có thể quên, ngươi từ nhỏ đến lớn đều đi theo ở cạnh ta, chưa bao giờ tiếp xúc qua bât kỳ người đàn ông nào, ngươi chưa bao giờ động tình, nói gì đến vong tình? Ngươi liệu có hiểu lời sư phụ nói không?"
Linh Lung Thánh Chủ lần này nói.
Thiên Vân Nhu không có bất kỳ biến hoá tâm tình, chẳng qua là trong ánh mắt toát ra suy tư, nhưng một lát sau, nàng lắc đầu nói: "Có thể hiểu một chút, nhưng cũng không phải quá hiểu."
Bên trong lều lụa đỏ, Linh Lung Thánh Chủ đứng dậy, nàng giãn gân cốt một thoáng, đưa lưng về phía Thiên Vân Nhu nói: "Ngươi muốn vong tình chân chính, nhất định phải yêu một người, sau đó sẽ quên hắn, song sư phụ cho là, nam tử thiên hạ không có một ai có thể xứng với ngươi, cái tên Lục Trường Sinh này coi như không tệ, có thể vào pháp nhãn của vi sư, cho nên ta để cho hắn tới tham gia đại thọ của vi sư, là tạo cơ hội cho người tuổi trẻ các ngươi, Vân Nhu, nhớ sư phụ nói, hữu tình mới có thể vong tình, vô tình sao có thể vong tình, ngươi nếu thật chính là muốn tu luyện Thái Thượng Vong Tình đại đạo, nhất định phải yêu một người, leo một ngọn núi, đuổi theo một giấc mộng, biết không?"