Chương 35: Hút tiên khí đó
Người đi hết rồi.
Trong điện trở nên vô cùng yên tĩnh.
Qua một lúc lâu.
Lục Trường Sinh nhìn về phía Thanh Vân đạo nhân.
Ổng còn đang nghiêm túc cân nhắc một vài sự tình khác, lúc Lục Trường Sinh đưa mắt nhìn tới, Thanh Vân đạo nhân mới hồi phục tinh thần lại, nhìn về phía Lục Trường Sinh.
"Đồ nhi, sư phụ biết, ngươi làm người thích điệu thấp, tính cách ổn trọng, không tranh không đoạt, nhưng việc này đối với Đạo Môn mà nói, cũng là một chuyện tốt, hơn nữa thịnh tình của bọn họ khó từ chối, vi sư cũng không có cách nào, chỉ có thể khổ cực con một phen, đi xuống núi du lịch."
Thanh Vân đạo nhân chầm chậm nói ra.
"Sư phụ, người khác không biết con cảnh giới gì thì cũng thôi, người làm sao cũng hồ đồ theo vậy?"
Lục Trường Sinh thật khóc không ra nước mắt.
Xuống núi không phải không được.
Nhưng ý nghĩ của Lục Trường Sinh chính là, trước tiên núp trong môn phái mấy trăm năm đã, dù sao ở thế giới tu tiên này, tùy tiện túm một lão đạo cũng là mấy nghìn tuổi, chờ nên chờ tới khi thực lực mạnh mẽ, rồi hãy xuống núi du lịch, như vậy không phải tốt hơn sao?
Cứ đột ngột như vậy để mình xuống núi, Lục Trường Sinh gánh không nổi đâu.
Nhưng mà lý do thoái thác này của Lục Trường Sinh, trong mắt Thanh Vân đạo nhân, chẳng qua chỉ là từ chối mà thôi.
"Trường Sinh à, điểm này vi sư không thể không phê bình con vài câu, cẩn thận ổn thỏa là chuyện tốt, nhưng mọi thứ không thể quá cẩn thận, nếu không khó có thể tự tin mà làm đại sự"
"Huống hồ, con là Đại sư huynh Đại La Thánh Địa chúng ta, lại là Văn Thánh đương thời, còn là Phật tử chi Sư, bất luận là số mệnh hay là thực lực, trong thiên hạ này, có mấy người dám tìm con phiền toái."
"Cho dù là tuyệt thế đại ma đầu, muốn động một cọng tóc của con cũng phải cân nhắc thực lực cho kỹ, con còn lo lắng cái gì? Sợ hãi cái gì chứ?"
Thanh Vân đạo nhân nói như thế.
"Sư phụ, con thật không muốn đi mà."
Lục Trường Sinh vẫn không muốn đi, mặc dù nói thật là dễ nghe, nhưng đi ra ngoài, ai dám bảo đảm sẽ không gặp phải nguy hiểm?
Bây giờ nói dễ nghe như vậy, không ai dám động đến mình.
Nhưng có khi vừa quay đầu đã gặp phải nguy hiểm, đây là Lục Trường Sinh sợ Thanh Vân đạo nhân sẽ phải khóc to nói một câu, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đấy.
"Không đi không được, chuyện đã đáp ứng rồi, nếu không đi, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ?"
Thanh Vân đạo nhân vẻ mặt kiên định nói.
Có điều thấy Lục Trường Sinh không nói lời nào, Thanh Vân đạo nhân lập tức mở miệng nói: "Nhưng mà con yên tâm, vi sư sẽ an bài một vài Trưởng lão tới bên cạnh con, bảo vệ con an toàn, con thấy thế nào?"
Cuối cùng cũng có một câu tiếng người.
Nhưng Lục Trường Sinh vẫn không quá nguyện ý đi.
Chẳng qua mắt thấy tình huống đã thế này, không đi là không thể nào, chỉ có thể kiên trì xuống núi một chuyến.
Ài.
Ôi, nhân sinh.
Thật sự là hỉ nộ vô thường mà.
Một lúc lâu sau.
Lục Trường Sinh trở lại chủ phong.
Tâm tình của hắn rất phức tạp, có một loại cảm giác như gia tộc đã chốt xong hôn lễ.
Trong đại điện, Lục Trường Sinh nghiêm túc suy nghĩ làm thế nào đào thoát một kiếp này.
Tỷ như, ngày xuất phát bị tiêu chảy? Hoặc là giả bộ bị cảm.
Nhưng ngẫm ngẫm lại, cái này quá không có khả năng, dù sao đây cũng là tiên môn, bệnh nguy kịch đến đâu cũng có thể cứu, huống chi là giả bộ bệnh?
Nếu không tự chém một đao?
Cái này có chút hung ác, vẫn là bỏ đi.
Mưu phản tông môn?
Không được, xem chừng bị bắt được chắc bị đánh chết.
Thay mận đổi đào?
Cũng không được, bị phát hiện rồi cũng bị đánh chết.
Nếu không ngả bài? Không giả bộ?
Lục Trường Sinh cảm thấy hình như đã tìm được biện pháp.
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, nếu mình ngả bài thật, đoán chừng cũng không ai sẽ tin.
Chài ơi, sao lại phiền như vậy chứ.
Lục Trường Sinh, ngươi tại sao phải lớn lên đẹp trai như vậy?
Tại sao?
Tại sao?
Rốt cuộc là tại sao?
Tại sao bộ dáng ngươi đẹp trai như vậy, nhưng tu luyện lại cặn bã như thế, tại sao đám người kia lớn lên xấu như vậy, tu luyện lại tốt như thế.
Lục Trường Sinh lâm vào hối hận thật sâu.
Hắn hận.
Hận người của thế giới này, vì sao nông cạn như vậy.
Mặt đẹp trai có trọng yếu như vậy sao?
Bộ dáng đẹp trai như vậy, đáng để bị người hiểu lầm sao?
Ai nói soái ca thì nhất định sẽ tu luyện tốt?
Xoa xoa huyệt thái dương.
Lục Trường Sinh thở dài, hắn chán ghét sự nông cạn của thế giới này.
Hắn rất buồn rầu, không khỏi sinh ra một cái nghi hoặc.
Có phải tất cả kẻ lớn lên đẹp trai, đều sẽ buồn rầu?
Mà đúng lúc này.
Tiếng đập cửa vang lên.
"Vào đi."
Rất nhanh, Lưu Thanh Phong thò đầu vào, lộ ra vẻ lấm la lấm lét.
"Đại sư huynh! Tin tức tốt, tin tức tốt đây."
Lưu Thanh Phong hào hứng bừng bừng tiến vào, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy Lưu Thanh Phong là một con hàng chuyên bóp dái đồng đội, đó là một loại trực giác khó hiểu, mặc dù gia hỏa này thoạt nhìn rất vô hại từ trên xuống dưới.
"Chuyện gì?"
Lục Trường Sinh bình tĩnh hỏi.
"Đệ nghe nói, huynh sắp được sắc phong thành Thiên Hạ Đạo Môn Đại sư huynh?"
Không thể không nói, Lưu Thanh Phong thu hoạch tin tức rất nhanh, chuyện mới phát sinh không lâu cũng đã đã biết.
"Ừ."
Lục Trường Sinh hiển thị phong phạm thanh cao, nhưng mà thực tế thì tâm tình rất tồi tệ.
"Đại sư huynh uy vũ!"
Lưu Thanh Phong không chút nào keo kiệt vuốt mông ngựa.
"Có việc gì mau nói."
Lục Trường Sinh không có tâm tình kéo dài cuộc nói chuyện này.
Mà Lưu Thanh Phong cũng đã quen với tính tình Lục Trường Sinh, cũng không có để ý gì, vẻ mặt vẫn tràn đầy tươi cười như trước nói: "Sư huynh, thuốc tăng lực huynh cho đệ mấy hôm trước, thật sự có thần hiệu."
Lưu Thanh Phong nói tới đan dược.
"Là Kim Cương Lưu Ly đan."
Lục Trường Sinh nhắc nhở một câu.
"Đúng đúng đúng, Kim Cương Lưu Ly đan, chúng ta đều ăn một viên, phát hiện sức mạnh tăng cường gấp mười có thừa, hiệu quả tốt vô cùng, có viên thuốc này, qua ít ngày nữa tới thiên hạ thịnh hội, chúng ta tuyệt đối có thể đoạt được thứ nhất nha."
Lưu Thanh Phong nói như vậy nói.
"Có tác dụng phụ gì không?"
Nói tới đan dược, Lục Trường Sinh hơi lên tinh thần.
"Tác dụng phụ? Cái này còn không có, nếu nhất định phải nói, đó chính là lượng cơm tăng lên rất nhiều."
Lưu Thanh Phong nghiêm túc nói ra.
Lượng cơm ăn tăng lên rất nhiều?
Điểm này giống như đúc lời Lý Xuân nói.
Hơn nữa có thể ăn là phúc, cũng không phải là tác dụng phụ gì.
Rất tốt, rất không tệ!
"Đan dược này đến cảnh giới gì thì không còn hiệu quả?"
Lục Trường Sinh tiếp tục hỏi.
"Hẳn là đến Nguyên Anh cảnh thì không còn hiệu quả, ta tìm mấy vị sư huynh Nguyên Anh cảnh, bọn họ đều không có cảm giác gì."
Lưu Thanh Phong hồi đáp.
"Nguyên Anh à?" Lục Trường Sinh thầm nghĩ trong lòng một câu, sau đó không khỏi hỏi: "Ngươi vô duyên vô cớ xuất ra một cái đan dược, bọn họ vì sao phải ăn? Không sợ sao?"
"À không, đệ nói thẳng đây là do huynh luyện chế, bọn họ nghe xong, liền tranh nhau ăn, hơn nữa tính ra, thuốc này có thần hiệu thật, có một tên rất khoa trương, ăn đan dược xong chỉ qua mấy ngày liền đột phá cảnh giới."
Lưu Thanh Phong rất trực tiếp nói.
"Đột phá cảnh giới? Cái này là Kim Cương Lưu Ly đan nha, cũng không phải là Phá Cảnh Đan, làm sao lại đột phá cảnh giới được?"
Lục Trường Sinh có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy nha, đệ cũng cảm thấy như vậy, nhưng bọn họ nói, đan dược này có dính một tí Tiên khí của huynh, có mảnh vỡ cảm ngộ đại đạo, đệ nghe mà như lọt vào sương mù."
Lưu Thanh Phong trả lời.
Ặc...
Lục Trường Sinh có chút không biết nên nói cái gì.
"Sư huynh có lẽ không biết, phía dưới chủ phong của chúng ta, đang tụ tập rất nhiều người."
"Tụ tập nhiều người như vậy làm gì?"
"Hít Tiên khí đó, ai cũng mơ tới đột phá cảnh giới, có mấy vị sư huynh siêu ác, ngay cả động phủ cũng không cần, mỗi ngày ngồi xuống tu luyện ngay bên cạnh chủ phong chúng ta, thỉnh thoảng còn truyền ra một câu ngộ gì đó, sau đó đột phá cảnh giới."
Lưu Thanh Phong nói như vậy nói.
"Ngươi tin sao?"
Lục Trường Sinh không biết nên nói cái gì, chỉ có thể hỏi như vậy.
"Ta hiển nhiên là không tin."
Lưu Thanh Phong trả lời, khiến Lục Trường Sinh thoáng cảm thấy vui mừng, ít nhất còn có người bình thường.
"Sư huynh, huynh còn có chỉ thị gì khác không?"
Qua nửa ngày, Lưu Thanh Phong mở miệng hỏi.
"Không có gì." Lục Trường Sinh tâm tình mệt mỏi, bất quá rất nhanh, hắn lại mở miệng nói: "Những ngày tới ta muốn luyện đan, ngươi ở bên cạnh ta quan sát đi."
"Dạ! Sư đệ nghĩa bất dung từ."
Lưu Thanh Phong nhẹ gật đầu.
Ngay sau đó, hắn xuất ra một cái túi càn khôn, rồi sau đó bấm một cái pháp quyết, trong chốc lát không khí xung quanh toàn bộ bị hút vào giữa cái túi.
"Ngươi làm cái gì vậy?"
Lục Trường Sinh có chút khó hiểu.
"Hút tiên khí đó."
Lưu Thanh Phong rất nghiêm túc nói.
"Ngươi không phải không tin sao?"
"Đệ không tin thật mà, dưới chủ phong làm gì có tiên khí, tiên khí đều ở giữa đại điện này, sư huynh, huynh yên tâm đi, cái tiên khí này đệ sẽ không mang ra bán, đệ sẽ mang về nhà tự mình dùng, huynh cứ yên tâm."
Lưu Thanh Phong nghiêm túc nói ra.
"Cút!"
Giờ phút này, Lục Trường Sinh nhịn không được chửi một tiếng.