Chương 97: Nhớ lấy
Đợi trở lại chỗ ở.
Lưu Thanh Phong thấy Lục Trường Sinh bình yên vô sự, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không có nói gì nhiều, Lục Trường Sinh có thể trở về, liền đại biểu hết thảy, không cần nói thêm cái gì.
"Trường Sinh sư huynh, ta sẽ không quấy rầy, trước tiên đi chuẩn bị cho thịnh yến, sư huynh nghỉ ngơi một ngày cho khỏe."
Lý Dương mở miệng.
" Được, sư đệ bận bịu rồi."
Rất nhanh, Lý Dương rời đi.
Ngay sau đó Lưu Thanh Phong bưng một ly trà, hỏi xảy ra chuyện gì.
Lục Trường Sinh nói đôi ba câu liền đem sự tình nói rõ ràng, lập tức Lưu Thanh Phong không khỏi rơi vào trầm tư.
"Ngươi đang suy nghĩ gì?"
Qua một lúc lâu, Lục Trường Sinh không khỏi hiếu kỳ hỏi.
"Sư huynh, ta đang nghĩ, tại sao hắn không an bài cho ta một cái chức vị."
Câu hỏi của Lưu Thanh Phong rất thâm ảo, khiến cho Lục Trường Sinh không khỏi cũng rơi vào trầm mặc.
"Ngươi quan tâm sao?"
Lục Trường Sinh hỏi.
"Thật ra cũng không phải rất quan tâm, nhưng có dù sao cũng hơn không có nha, sư huynh, đoạn đường này xuống núi, nói thật, điều làm đệ sững sờ là chỗ tốt gì cũng không có mò được, cũng bởi vì mặt đệ không đẹp trai bằng huynh sao?"
Câu hỏi của Lưu Thanh Phong càng ngày càng sắc bén.
Không thể không nói, xuống núi khoảng thời gian này, Lưu Thanh Phong trưởng thành rất nhiều, lại cũng có thể suy nghĩ loại vấn đề này.
Lục Trường Sinh không trả lời, sợ đả kích tự tin của Lưu Thanh Phong.
Hắn vỗ bả vai Lưu Thanh Phong một cái: "Thật ra thì ngươi nên khai thác năng lực không giống tầm thường của chính mình, tướng mạo là thứ ông trời đã định, cái này không thể sửa đổi, nhưng không thể tự giận mình, phải học hỏi nhiều thêm, cuộc đời còn lại còn rất dài, không nên vội."
Lục Trường Sinh nói như vậy.
Lưu Thanh Phong như có điều suy nghĩ gật đầu một cái.
Ngay sau đó giãn gân cốt một phen, Lục Trường Sinh dự định nghỉ ngơi một hồi, mặc dù trở thành tu sĩ, trên căn bản có thể không cần ngủ, nhưng nghỉ ngơi một hồi, có thể để cho tinh thần sung mãn.
Lại nói bây giờ cũng không có chuyện gì, ngủ một giấc thật ngon đi.
Mà đúng lúc này, thanh âm của Lưu Thanh Phong vang lên.
"Sư huynh, nếu không còn chuyện gì nữa, ta lại lần nữa viết một phần thư hồi âm, báo cáo tình huống một chút?"
Lưu Thanh Phong mở miệng nói.
" Ừ."
Lục Trường Sinh đáp một tiếng, sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chờ sau khi Lục Trường Sinh ngủ.
Lưu Thanh Phong thì lấy ra một cây bút lông, ngay sau đó bắt đầu viết thư về nhà.
"Cha kính yêu!"
Vừa hạ bút, Lưu Thanh Phong nghĩ tới lời nói ngày đó chưởng môn nói, không khỏi cảm thấy tức giận, cho nên Lưu Thanh Phong đem ba chữ này xóa đi, đổi một mở đầu.
"Cha!"
Lưu Thanh Phong lấy chữ này làm mở đầu.
Ngay sau đó bắt đầu nghiêm túc viết.
"Tình huống bây giờ rất an toàn, hết thảy đều làm từng bước, chớ có lo lắng, chẳng qua len lén nói cho cha một chuyện, cha nhưng mà ngàn vạn lần không nên truyền loạn ra... ."
"Sư huynh ở âm Dương Thánh Địa lấy được một món chí bảo, là Hỗn Độn Chung, tên là Đông Hoàng Chung, chuông này uy năng hủy thiên diệt địa, nhẹ nhàng lay động liền trời long đất lỡ, nghe đồn là chí bảo của Yêu Tộc tiên giới, bên trong còn phong ấn thập đại Yêu Thần, nếu mà thả ra ngoài, vô cùng hậu hoạn, chẳng qua sư huynh thực lực siêu quần, lực áp vật này, nếu mà luyện hóa thêm chút, liền có thể khống chế thập đại Yêu Thần."
"Cha!"
"Nhớ lấy!"
"Nhớ lấy!"
"Nhớ lấy!"
"Không nên truyền loạn! —— Lưu Thanh Phong!"
Ngừng bút, Lưu Thanh Phong kiểm tra cẩn thận một chút, không có chữ sai, ừm, rất không tồi.
Sau đó khoát tay, một đạo kim phù dán vào bên trên thư, ngay sau đó hóa thành từng điểm sáng vàng rồi biến mất.
Đại La Thánh Địa.
Cạnh Tẩy Kiếm Trì.
Lưu Khánh nhìn chăm chú đám đệ tử trong tầm mắt này, nghiêm khắc vô cùng nói.
"Các ngươi nhớ kỹ cho ta, kiếm đạo, chú trọng quyết tâm, mỗi một kiếm đều là một kiếm tất phải giết của ngươi, mỗi một kiếm, đều phải phải dốc hết toàn lực."
"Chúng ta hiểu! Đa tạ Đường chủ chỉ điểm."
Chúng đệ tử trả lời.
Mà đúng lúc này, một đạo kim phù xuất hiện ở trong tay Lưu Khánh.
"Thư gửi về nhà của Thanh Phong?"
Lưu Khánh lộ ra kinh ngạc, không nghĩ tới Thanh Phong sẽ gửi thư về nhà cho mình.
Sặc? Hắn lúc nào rời đi Đại La Thánh Địa rồi vậy?
Lưu Khánh sửng sốt một chút, song rất nhanh lại nghĩ tới, con mình hình như là đi theo Lục Trường Sinh đi bên ngoài lịch luyện.
"Cũng không biết ở bên ngoài lại chọc phiền toái gì, thật không khiến người ta bớt lo mà."
Lưu Khánh thở dài, ngay sau đó mở thư ra.
Nửa nén hương sau.
Lưu Khánh liên tục đọc đi đọc lại bốn, năm lần, vẻ mặt từ ngạc nhiên đến kinh ngạc, rồi đến rung động, cuối cùng biến thành khó mà trấn tĩnh.
Hízz!
Thở dốc một hơi, Lưu Khánh khống chế phi kiếm, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.
Đại La Cung.
"Đại sự!"
"Đại sự!"
"Đại sự rồi!"
Lưu Khánh hoang mang rối loạn chạy tới, lộ ra cực kỳ kích động.
Trong Đại La Cung, Thanh Vân Đạo Nhân đang cùng ba vị Thái thượng trưởng lão trò chuyện với nhau một ít chuyện, nhưng mà Lưu Khánh đột nhiên xông vào, khiến cho bốn người không khỏi khẽ cau mày.
"Xảy ra chuyện gì, hốt hoảng như vậy?"
Thanh Vân Đạo Nhân tức giận mở miệng.
"Chưởng môn, là đại sự! Mới vừa rồi Thanh Phong truyền về một bức thư cho ta, ngươi biết bên trong viết cái gì sao?"
Lưu Khánh mở miệng, lộ ra cực kỳ kích động.