Chương 4
Dù sao gần đây Tần Luật cũng không đi làm ở công trường nữa, mà ngày nào cũng nhốt mình trong thư phòng, chẳng lẽ bị mất việc rồi?
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi bưng một đĩa hoa quả đã rửa sạch gõ cửa thư phòng của anh.
"Tần Luật, anh đang bận à?" Tôi thò đầu vào nhìn một cái, thấy Tần Luật cau mày ngồi trước bàn máy tính, trông tâm trạng không tốt lắm.
"Không bận, vào đi."
Thấy tôi vào, Tần Luật xoa xoa giữa hai đầu lông mày, vẻ mặt mệt mỏi.
Tôi hiểu ý chạy tới xoa bóp thái dương cho anh, anh còn phải giúp tôi phá giải tai họa nữa, tuyệt đối không thể có chuyện gì xảy ra.
"Tần Luật, anh... không đi làm ở công trường nữa sao?" Tôi cẩn thận mở miệng, sợ chạm đến nỗi đau của anh.
"Ừ, tạm thời không đi nữa."
Nói xong Tần Luật còn thở dài một tiếng.
Xong rồi, mất việc chắc chắn anh đang lo lắng về ăn mặc đi lại.
Nghĩ đến số di sản ít ỏi mà bố mẹ để lại cho tôi, tôi kiên quyết nói: "Không sao đâu, sau này tôi nuôi anh!"
Không biết từ nào chạm trúng điểm cười của anh, anh cười đến rung cả vai.
"Đại sư, chẳng lẽ cô thật sự nghĩ tôi thất nghiệp?"
"Chẳng lẽ... không phải sao?"
Tần Luật ngoắc tay gọi tôi lại gần, rồi giơ tay búng nhẹ vào trán tôi.
Không đau, hơi giống đang trêu đùa.
"Vậy đại sư định nuôi tôi thế nào?"
"Tất nhiên là dùng tiền bố mẹ để lại nuôi anh rồi, nhưng chất lượng cuộc sống có lẽ phải giảm một chút."
Di sản đó vừa đủ nuôi tôi cả đời, nhưng nếu thêm Tần Luật nữa... chắc phải ăn chay mỗi ngày.
"Yên tâm đi đại sư, tôi không thất nghiệp, hơn nữa công việc của tôi cũng không cố định ở công trường."
Thấy tôi nghiêm túc quy hoạch từng khoản tiền, tâm trạng Tần Luật khá hơn một chút liền mở miệng.
"À? Hóa ra anh không thất nghiệp à? Làm tôi lo lắng cả buổi!"
Nói lời nuôi anh xong, kết quả bị đùa giỡn.
Được được được, hoa quả cũng đừng hòng ăn nữa!
Nói xong tôi bưng hoa quả định đi, nhưng bị Tần Luật ôm lấy eo.
"Đại sư, đã đến lúc mở khóa địa điểm mới rồi."
...
Khi tôi tỉnh dậy vì đói, Tần Luật đã chuẩn bị bữa ăn gần xong.
Không biết là địa điểm mới khiến anh hưng phấn hơn hay là vì tấm gương trong thư phòng, dù sao cuối cùng tôi cũng ngất đi, cực kỳ sung sướng.
Tuy nhiên niềm vui lớn thường đi kèm với nỗi đau lớn.
Ví dụ như thắt lưng và chân của tôi.
Bữa cơm là ăn trên giường, nhờ phúc của Tần Luật.
Buổi tối Tần Luật nói ngại, muốn tự tay massage thư giãn cho tôi.
Tôi vui vẻ đồng ý, nhưng phát hiện đôi tay đó càng xoa càng nhẹ, cuối cùng thành vuốt ve.
Đúng lúc đó trong phòng vang lên tiếng kẽo kẹt của chân giường cùng với những tiếng rên không kiểm soát được của tôi.
...