Chương 8
Trịnh Ngọc Khê nói tôi đã thích Tần Luật.
Ban đầu tôi tưởng khi về nhà gặp Tần Luật tôi sẽ cảm thấy không tự nhiên, nhưng khi nghe anh nói: "Về rồi à? Rửa tay chuẩn bị ăn cơm." Tôi chỉ cảm thấy hạnh phúc.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, chỉ còn một tháng nữa là hết năm, chỉ còn vài lần nữa là tôi có thể sống sót qua tuổi mười tám.
Nhưng tôi không muốn ngủ với Tần Luật nữa.
Bởi vì tôi không biết tình cảm của Tần Luật dành cho tôi thế nào, nếu anh chỉ đơn thuần tốt bụng muốn giúp tôi phá giải tai họa mà không có ý gì khác thì sao?
Khi tai họa được hóa giải xong, tôi sẽ phải rời đi.
Mỗi lần nghĩ đến việc phải chia tay Tần Luật, anh có thể gặp người mình yêu rồi cưới vợ sinh con, tim tôi đau đớn đến mức không thở nổi.
Trịnh Ngọc Khê không chịu nổi dáng vẻ uể oải của tôi, nói tôi là kẻ hèn nhát, thích hay không thích hỏi một câu là biết.
Nếu thật sự đơn giản như cô ấy nói, thì trên đời đã không có nhiều trái tim thầm thương trộm nhớ đến vậy.
Thấy tôi im lặng không nói, Trịnh Ngọc Khê không nói thêm, kéo thẳng tôi vào quán bar.
"Lời khuyên thì chị không nói nữa, tất cả đều ở trong rượu!"
"Uống!"
Khi tôi đang say mèm, Trịnh Ngọc Khê liếc tôi một cái rồi lấy điện thoại ra gọi.
Tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không nghe rõ cô ấy nói gì.
Cuộc gọi kết thúc rất nhanh, Trịnh Ngọc Khê vỗ nhẹ má tôi muốn tôi tỉnh táo một chút: "Chị gọi cho em một anh chàng đẹp trai đưa em về, đừng quá cảm động."
"Chị Trịnh... thật là rộng lượng! Hic..."
Trịnh Ngọc Khê ghét bỏ ngả người ra sau, vẫy tay gọi một người đàn ông tới.
Theo chỉ thị của Trịnh Ngọc Khê, anh ta một tay ôm eo tôi, tay kia kéo tay tôi khoác lên cổ anh ta, đỡ tôi bước ra khỏi quán bar vững vàng.
Say rượu thật sự khiến tôi làm những việc không kiểm soát được.
Ví dụ như lúc này tôi bất ngờ ôm lấy anh ta, mắt say lờ đờ nhìn anh.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của anh ta, tôi lại nghĩ anh ta không đẹp trai bằng Tần Luật.
Tôi lại nhớ Tần Luật rồi.
Đúng lúc tôi định buông tay ra, một lực mạnh kéo tôi ra khỏi vòng tay của người đàn ông.
Hình như điều ước của tôi đã thành hiện thực.
"Giang Vận! Có phải lâu rồi không dạy dỗ khiến em cảm thấy ngứa da rồi không?"
Tần Luật bóp chặt vai tôi, như muốn nghiền nát xương vậy.
Chưa kịp nghĩ nhiều về việc sao anh biết họ Giang của tôi đã đau đến mức kêu lên.
"Không đau thì không nhớ được!"
Giọng điệu của Tần Luật hung dữ đến mức đáng sợ, tôi tủi thân khóc lớn: "Anh mắng em..."
"Em... Sao anh có thể mắng em!"
"Em... Em không cần anh quản!"
Tôi càng khóc càng hăng, càng khóc càng thấy ấm ức.
Tần Luật dịu giọng, vừa lau nước mắt cho tôi vừa dỗ dành: "Được rồi, là anh quá hung dữ, xin lỗi, không mắng em nữa, đừng khóc nữa được không?"
"Em cứ muốn khóc đấy! Em chỉ muốn khóc!"
Sao người đàn ông này lại không cho người ta khóc?
Tần Luật bị sự vô lý của tôi chọc cười: "Được được được, khóc đi, em muốn khóc thì cứ khóc, anh lau nước mắt cho em, nếu khóc khát rồi anh sẽ đi mua nước cho em, uống xong lại tiếp tục khóc nhé?"
"Anh còn cười em! Em... Em ghét anh!"
Tần Luật đang cười đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng buộc tôi phải đối diện.
"A Vận, em muốn gì anh cũng có thể đáp ứng, duy nhất một điều."
"Điều... Điều gì?"
Khóc lâu quá cổ họng hơi nghẹn ngào.
"Không được ghét anh."
"Sao anh có thể độc đoán như vậy?"
Thích không được, ghét cũng không được.
"Đúng, anh chính là độc đoán, với người con gái mà anh thích thì độc đoán một chút thì sao?"