Đại Sư, Sư Tỷ Còn Cứu Được Không?

Chương 22 Thử luyện xong rồi, đừng gây chuyện

Chương 22 Thử luyện xong rồi, đừng gây chuyện
Sở Hương Quân đợi ở cửa một lúc lâu nhưng vẫn không thấy con gái ra mở cửa.
"Tự Tự, con thật sự không sao chứ?"
Trong phòng truyền ra những tiếng động mơ hồ, giống như có người đang cố gắng hạ thấp giọng nói chuyện.
Vì quá lo lắng, Sở Hương Quân không nhịn được lại hỏi: "Tự Tự?"
Trong phòng lại có thêm vài tiếng động nhỏ, một lúc sau Quý Tự mới trả lời.
“Mẹ… khụ khụ khụ… người vào đi.”
Sở Hương Quân đẩy cửa bước vào, vì không bật đèn nên trông có vẻ hơi tối, ngoài tiếng ho của Quý Tự, cả căn phòng yên lặng đến lạ thường.
Ba bước thành hai bước vội vàng vào trong, xuyên qua rèm giường bằng lụa mỏng buông xuống, Sở Hương Quân nhìn thấy bóng dáng nửa ngồi dậy của Quý Tự.
“Tự Tự, con…”
Sở Hương Quân vừa định kéo rèm lên thì bị ngắt lời.
“Mẹ, đợi chút!”
“Khụ khụ… con gái bị nhiễm bệnh ho, hiện giờ không thể để gió thổi vào được, mẹ cũng nên đứng xa một chút để tránh bị lây.”
Sở Hương Quân lo lắng: “Bệnh ho? Nặng lắm không? Để mẹ xem thử…”
“Không không không, không cần đâu, mẹ!” Quý Tự vội vàng lên tiếng.
“Nhưng mà…”
“Mẹ, con thật sự không sao, khụ khụ khụ… đã nhờ bạn ở viện dược tu xem qua rồi, cũng uống thuốc rồi, sau buổi học ngày mai nhất định con sẽ đến vấn an cha mẹ!”
Sở Hương Quân: “Tự Tự, nếu con bệnh rồi, hay là nghỉ học ngày mai luôn đi, tối nay mẹ sẽ ngủ cùng con một đêm…”
Quý Tự: “Không không không, mẹ, không cần đâu! Thật sự không cần! Mẹ đừng lúc nào cũng coi con như trẻ con, con hiểu rõ tình trạng cơ thể mình mà!”
Nghe thái độ kiên quyết của con gái, Sở Hương Quân thở dài: “Thôi được rồi…”
Đứa con gái lớn này của bà, từ trước đến nay có chuyện gì cũng thích giấu trong lòng, tính tình hướng nội, cha nó lại nghiêm khắc với nó, không biết đến bao giờ mới không khiến người ta phải lo lắng nữa…
Sở Hương Quân vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe từ bên trong rèm giường truyền đến tiếng sột soạt, kèm theo hơi thở nặng nề.
“Á ——” Quý Tự hét lên một tiếng ngắn gọn.
Sở Hương Quân lập tức ngồi trở lại mép giường, lo lắng nói: “Tự Tự, con…”
Một bàn tay từ dưới đáy rèm giường thò ra.
“Khụ khụ khụ… mẹ, con không sao đâu… chỉ là vừa rồi không cẩn thận đụng đầu vào khung giường thôi…”
Sở Hương Quân nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn và tái nhợt ấy.
Làn da của Quý Tự vì thiếu máu mà có chút lạnh, đôi tay của Sở Hương Quân khẽ ôm chặt lấy nó, áp vào lòng bàn tay mình để sưởi ấm.
“Đứa trẻ này… hừ.” Sở Hương Quân trách móc, “Có đau không?”
“Không sao đâu.” Người bên kia rèm giường dường như hơi ngẩn ra, rồi giọng nói nhỏ dần xuống, “Mẹ… con không đau đâu.”
Sở Hương Quân đưa bàn tay của Quý Tự lên, thổi nhẹ vài hơi vào đó, làm cho bàn tay nàng ấm lên một chút.
“Trước đây mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, bảo con đi ra ngoài nhiều hơn, phơi nắng nhiều hơn, con cứ không nghe lời, ngày nào cũng khiến cha mẹ lo lắng… Đã ăn tối chưa?”
Mặc dù những lời này Sở Hương Quân đã nói với Quý Tự rất nhiều lần, biết rằng nói nhiều sẽ khiến nàng phiền, nhưng vẫn không kiềm được mà lải nhải.
Không ngờ một điều bất ngờ là, lần này Quý Tự lại rất hợp tác, không chỉ không rút tay về mà còn có phản ứng.
“… Con gái không đói.” Giọng Quý Tự rất nhẹ, “Con gái sau này nhất định sẽ tập luyện chăm chỉ.”
Quý Tự từ chỗ nối của rèm giường chìa ra khuôn mặt, ánh mắt hơi cúi xuống: “Mẹ đừng lo cho con.”
Sở Hương Quân ngẩn người.
Bà đưa tay sờ lên quầng thâm đen dưới mắt Quý Tự, trong lòng xót xa: “Cha con cũng thật quá đáng, nhất định phải bắt con ra ngoài rèn luyện trước kỳ thi, nhìn con mệt mỏi thế này… Khi cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ, đừng để ý đến ông ấy.”
“Dạ, con biết rồi, mẹ.” Quý Tự nở một nụ cười nhạt.
Sở Hương Quân lại vuốt ve gương mặt nàng: “Con nghỉ ngơi đi, mẹ không quấy rầy con nữa.”
“Ngày mai nếu mệt thì cứ nghỉ, chuyện cha con, mẹ sẽ giúp con nói.”
Sở Hương Quân cảm nhận được bàn tay trong lòng bàn tay mình khẽ siết lại.
“Dạ, vâng.”

Hình như sợ làm phiền đến nàng, tiếng đóng cửa rất nhẹ và cẩn thận.
Sở Hương Quân rời đi.
Quý Tự nhìn bàn tay mình vẫn còn hơi ấm, ngây người ra.
Đột nhiên có thứ gì đó trong chăn cựa quậy.
Biểu cảm dịu dàng trên khuôn mặt Quý Tự lập tức biến mất, nàng vội vàng hất tung chăn lên, lạnh giọng: “Chân ta nằm có thoải mái không?”
Lục Chung đang gối đầu ở vị trí giữa đùi và eo của nàng, lười biếng ngáp một cái, nhưng không hề nhúc nhích.
“Gầy quá, hơi cấn.”
“Vậy thật sự làm khó ngươi rồi đấy.” Quý Tự khẽ dịch chuyển người, nghiến răng nghiến lợi, “Ta không phải đã nói rồi sao? Khi mẹ ta ở đây thì đừng có động đậy lung tung! Vừa rồi suýt nữa bị lộ rồi!”
Lục Chung chống đầu bằng một tay, lười nhác liếc mắt nhìn nàng.
“Ta đâu có động đậy lung tung, chỉ là ngồi một tư thế cổ quá mỏi, đổi sang tư thế thoải mái hơn chút thôi.”
“Ngươi tốt nhất là không cố ý! …”
“Nếu ta thực sự muốn chỉnh ngươi, thì tin tức trong phòng Quý tiểu thư nhà ngươi đang nuôi đàn ông đã sớm truyền ra ngoài rồi, cần gì đợi đến bây giờ.” Lục Chung nhướng mày.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi thật vô liêm sỉ!” Quý Tự nhịn không được muốn dùng chân đá vào khuôn mặt đáng ghét kia.
Lục Chung lại ngáp một cái: “Tiểu thư, lần sau mắng người thì đổi từ khác đi, ta không giống ngươi, ta chẳng quan tâm đến thể diện gì cả.”
“Nói nghiêm túc, những lời này chẳng có chút sát thương nào, chỉ khiến ta thấy thú vị, thậm chí càng muốn trêu ngươi hơn thôi.”
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của hắn, Quý Tự cảm thấy phổi mình như sắp nổ tung vì tức giận.
Tên kiếm tu chết tiệt, không biết xấu hổ này!
Đợi khi tình cốt được giải, nhất định nàng sẽ đuổi hắn đi xa thật xa! Cả đời này không bao giờ gặp lại!
“Vấn đề của ngươi đã được giải quyết rồi, bây giờ đến lượt ta.” Lục Chung nháy mắt, ánh mắt mang nhiệt độ nóng bỏng lặng lẽ dừng trên gương mặt nàng, “Tiểu thư coi trọng thể diện như vậy, chắc chắn sẽ giữ lời chứ?”
“… Gì mà đến lượt ngươi, đến lượt ta.” Quý Tự nghẹn lại, áy náy quay đầu đi chỗ khác, “Vừa rồi ta có đồng ý cái gì đâu, ta không nhớ… Á!”
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị kéo vào một vòng ôm nóng bỏng.
“Đứa trẻ hư không giữ lời sẽ bị phạt đấy.”
Hơi thở ấm nóng phả vào má, khiến Quý Tự hoảng loạn muốn thoát ra.
“Ta có nói qua sau khi mẹ ta đi rồi thì tùy ngươi làm gì, nhưng đó là lúc gấp quá mới nói vậy, ngươi không được làm bậy! Nếu ngươi làm bậy, ta sẽ, ta sẽ…”
Quý Tự nhắm chặt mắt, cố gắng dùng sức đẩy hắn ra.
“Đừng động đậy lung tung.” Cánh tay Lục Chung khóa chặt eo nàng, khiến nàng không thể dùng lực.
Quý Tự đưa tay định với lấy cây trâm, nhưng đã bị Lục Chung đoán trước, trực tiếp nắm chặt cổ tay nàng lại.
Đôi tay của Lục Chung giống như xiềng xích, đè chặt hai tay nàng lên phía trên đầu, cúi nhìn xuống nàng từ trên cao.
“Tiểu thư không nghĩ rằng ta ngu đến mức để nàng đâm ta lần thứ hai chứ?”
Quý Tự không thể thoát ra, vừa xấu hổ vừa tức giận đến cực điểm.
“Nếu không muốn ta hôn nàng, thì đừng nghĩ đến chuyện dùng cách cắn lưỡi tự tử để uy hiếp ta.” Lục Chung thong thả nói.
“Còn nữa, cắn lưỡi tự tử không chỉ rất đau, mà còn hầu như không chết được đâu. Ta từng thấy người cắn lưỡi thất bại, nói năng không rõ ràng, sống cực kỳ khổ sở.”
Quý Tự: …
Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp thật!!!
Tên đáng chết này sao còn dự đoán cả trước những dự đoán của nàng nữa chứ!!!
Dường như đã chơi đủ, Lục Chung khẽ cong môi, buông tay nàng ra, vòng tay ôm nàng vào lòng.
“Thôi, đừng giãy nữa.”
“Yên tâm, hôm nay ta mệt rồi, chẳng muốn làm gì cả.”
“Để ta nghỉ một chút.”
Lục Chung ôm nàng từ phía sau, tuy không nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng có thể cảm nhận rõ sự mệt mỏi đậm đặc trong giọng nói.
Trong vòng ôm ấy, linh lực của hai người từ từ hòa quyện, xoắn xuýt vào nhau, hơi thở nóng bỏng hỗn loạn trên người Lục Chung cũng dần dần trở nên bình ổn.
Thông qua linh lực không còn hoạt bát như thường ngày của hắn, Quý Tự cảm nhận được rằng sự mệt mỏi mà Lục Chung nói là thật.
Lục Chung cũng chỉ ôm nàng, không làm gì khác nữa.
Tình cốt không ảnh hưởng quá lớn đến nàng, nhưng với Lục Chung thì chỉ cần sử dụng linh lực là sẽ phát tác, quả thật có chút phiền phức.
Có hơi thở ấm nóng phả vào sau tai, Quý Tự cảm thấy không được tự nhiên, liền tùy tiện tìm một chủ đề để nói: “À đúng rồi, sao ngươi thoát ra khỏi thử thách vậy?”
“Ngươi lén trốn vào đây à?”
Lục Chung không trả lời, chỉ dùng một tay lấy ra thứ gì đó, đưa lên trước mặt nàng lắc lắc.
Quý Tự nhận ra đó là Thiên Vinh Ngọc Bài, thứ chỉ học sinh chính thức của Thiên Vinh Học Cung mới có.
“Ngươi thật sự đã vượt qua thử thách rồi?” Quý Tự nghi ngờ, cầm lấy kiểm tra một phen, xác nhận đúng là giống hệt chiếc Thiên Vinh Ngọc Bài của mình.
“Ừ.” Lục Chung khẽ đáp một tiếng, giọng trầm trầm.
“Ngươi vượt qua bằng cách nào?”
Sao có thể nhanh như vậy được?
“Không nhớ rõ lắm.” Giọng Lục Chung càng lúc càng nhỏ, “Chém rất nhiều kiếm, khá tốn sức.”
Chỉ chém nhiều kiếm thôi á? Thử thách của kiếm tu đơn giản vậy sao? Sao nàng lại mơ hồ nhớ rằng trong nguyên tác Nam Cung Nhai không chỉ ngộ đạo trong thử thách mà còn tăng cường cả linh lực cơ chứ?
“Vậy ngươi đã đi báo danh ở viện Kiếm Tu chưa?” Quý Tự lại hỏi.
Không ai trả lời.
“Lục Chung?”
Phản hồi duy nhất nàng nhận được là tiếng thở đều đều.
… Ngủ mất rồi.
Quý Tự nhẹ nhàng cố gắng bò ra khỏi lòng hắn, không biết có phải vô thức cảm nhận được ý đồ của nàng hay không, đôi tay đang ôm quanh eo nàng siết chặt hơn, thậm chí còn mạnh dạn hơn khi hắn vùi đầu vào cổ hõm của nàng.
Quý Tự: …
Thôi được, nàng nhịn.
Vì đã ngủ cả buổi chiều đến tận bây giờ, lại thêm việc có người ôm từ phía sau khiến nàng không quen, Quý Tự thử nhắm mắt nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không tài nào ngủ được.
Lục Chung giống như một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ phát nổ. Quý Tự chỉ hy vọng hắn có thể sống khép mình một chút trong học cung, chịu đựng đến khi Lam Trà chế ra thuốc giải cốt, lúc đó nàng cũng coi như được giải thoát.
Lo nghĩ lung tung một lúc, Quý Tự liền lấy linh ngọc ra, bắt đầu lướt mạng Linh Vực.
Ánh sáng nền mờ ảo của Linh Vực trong đêm tối không quá chói mắt, nhưng dòng tiêu đề nổ tung hiện ra trước mắt khiến đồng tử Quý Tự giãn ra.
【Tin tức cực lớn!]
【Kinh ngạc tột độ!]
【Phòng thử thách của Thiên Vinh Học Cung bị một người bí ẩn mới đến phá hủy hoàn toàn!]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất