Chương 28: Giếng nước thật đáng ghét!
“...Ai nói, ai nói ta khó chịu!” Quý Tự nghiến răng nghiến lợi rời khỏi người hắn, “Ta phải ôn bài, ngươi nên về đi!”
Lục Chung đầy hứng thú “Ồ” một tiếng, mang theo chút âm cuối mờ ám: “Học trò ngoan.”
“Liên quan gì đến ngươi!” Quý Tự trừng mắt nhìn hắn, “Đừng có đứng trước mặt ta làm chướng mắt!”
Màu hồng nhạt trên gương mặt khiến Quý Tự trông có vẻ quyến rũ. Dù lời nói có hung dữ thế nào, nghe vẫn giống như đang làm nũng, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Lục Chung không nhúc nhích, chỉ chống cằm bằng hai tay: “Ta cũng không muốn nán lại đây, nhưng bên ngoài thật sự không thể ở được.”
“Thiên Vinh Học Cung đâu phải núi đao biển lửa, sao lại không ở được?”
“Không có cách nào khác, ai bảo bây giờ ta là bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo, hơn nữa còn là bệnh nhân đã cứu tiểu thư.” Lục Chung giơ tay ra vẻ bất lực, “Học sinh bên ngoài điên cuồng tìm kiếm ta khắp nơi, nhất định phải chữa bệnh cho ta.”
“Dù có đuổi thế nào cũng không chịu đi, thật phiền chết được.”
“Nếu chỉ bắt mạch thì thôi, nhưng những người này vừa muốn lột áo của ta, vừa muốn sờ kiếm của ta, điều đó thật không thể chịu nổi.”
Lục Chung vung vẩy cánh tay về phía nàng, lộ ra ống tay áo bị mất một nửa, dường như bị xé rách mạnh, mép vải cắt ngang chỉnh tề.
“Ngươi xem, nếu ta không chạy nhanh, mất đi sẽ không chỉ là nửa cái tay áo đâu.”
Nhìn vẻ do dự thoáng hiện trên khuôn mặt Quý Tự, Lục Chung chống đầu lười biếng nói: “Tiểu thư, chắc ngươi không muốn thấy ta bị ép buộc phải chạy trốn mà không mảnh vải che thân chứ?”
Khi nói câu này, không biết có phải cố ý hạ giọng hay không, âm thanh trầm thấp mang theo chút khàn khàn, nghe như có ý mời gọi, khiến Quý Tự không tự chủ được tưởng tượng ra dáng vẻ khỏa thân của hắn.
Mặc dù chỉ nhìn thấy một lần, nhưng Quý Tự mơ hồ nhớ tới đường nét hình dáng gợi cảm đó. Bây giờ, không hiểu tại sao cảnh tượng ngày hôm đó bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
…Có chút muốn chạm thử.
Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện đã khiến Quý Tự giật mình, vội vàng lắc đầu liên tục.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Đây đều là do tình cổ gây ra!
Sao nàng có thể để bản thân bị dục vọng thấp kém này kiểm soát!
“Vậy ngươi… tự tìm chỗ mà ngồi!” Quý Tự cảnh cáo, “Tránh xa ta ra! Đừng có lượn lờ trước mặt ta!”
Lần này Lục Chung lại ngoan ngoãn đồng ý.
“Tuân lệnh, tiểu thư.”
Quý Tự trở vào trong phòng, đóng cửa lại cẩn thận, còn cố tình vẽ một lá bùa khóa dán lên khung cửa, xác nhận rằng Lục Chung không thể đẩy cửa mà vào.
Nhiệt độ trên gương mặt vẫn chưa hạ, nàng cảm thấy cả người nóng bức khó chịu, như đang bị sốt vậy, đầu óc mơ hồ.
Dùng sức vỗ vỗ vào mặt mình, Quý Tự lấy ra một cuốn 《Vạn Thế Phù Lục Đại Toàn》 (Tổng hợp các loại bùa phép qua muôn đời), bắt đầu lật xem.
Âm thanh lật từng trang giấy sột soạt chỉ duy trì chưa đến hai khắc đã dừng lại.
Không được, nàng không thể đọc nổi.
Những hình vẽ phù chú vốn luôn ngoan ngoãn dễ hiểu, lúc này trông như những con quái vật há miệng trợn mắt. Quý Tự vừa xem trang sau đã quên trang trước, giống như chú khỉ bẻ ngô, bẻ cái này thì làm rơi cái kia.
Trong lòng bực bội, Quý Tự ném quyển sách phù chú lên bàn, nằm xuống giường và bắt đầu lướt mạng linh vực.
Kết quả là, toàn bộ diễn đàn Thiên Vinh Học Cung hôm nay đều tràn ngập thông tin về nàng và Lục Chung.
【Cảm động trời đất! Thiên tài kiếm tu vì cứu mỹ nhân tự giảm thọ!】
【Viện Phù Tu của chúng ta có hy vọng rồi! Vị anh hùng định mệnh của “Chị Mối” đã xuất hiện!】
【Thảo luận tập trung về bệnh hiểm nghèo! Các vị danh y, nên bắt đầu chữa trị căn bệnh kỳ lạ của Lục Chung thế nào đây?】
……
…… Đây là cái gì với cái gì chứ!
Tắt diễn đàn Thiên Vinh Học Cung đi, Quý Tự chuyển sang xem tin tức của giới tu chân.
【Trấn Yêu Tư nhắc nhở: Gần đây sự kiện yêu hoạ tăng cao, mong các vị tu sĩ đề cao cảnh giác!】
【Thông báo treo thưởng ở Châu Trướng – Thành Dục Phương – Nhà hoang ngoại ô – Một trăm lượng vàng】
【Thông báo treo thưởng ở Châu Thịnh – Thành Hi Xuyên – Người đồng thau mạ vàng – Tám mươi lượng vàng】
……
Phía sau còn có vài thông báo treo thưởng lẻ tẻ, Quý Tự tùy tiện lướt qua một lượt.
Nàng nhớ rằng trước đây không có nhiều thông báo treo thưởng như vậy, xem ra gần đây bên ngoài không được yên bình cho lắm.
Lướt thêm một số tin đồn nữa, chẳng qua là chuyện cô nương nhà nào bỏ trốn cùng tán tu, chưởng môn của Phi Tinh Cốc lại giết thêm mấy kẻ phụ bạc, thái tử của Uyên Kinh Thành vừa mới nạp con gái nhà Thượng Thư làm người thứ tám trong phòng,… Xem một lúc thì cũng thấy chán.
Ban đầu Quý Tự định xem đến khi buồn ngủ thì chợp mắt một chút, nhưng không ngờ vẫn cảm thấy ngực ngột ngạt, hơi thở khó khăn. Dù đầu óc có mơ màng thế nào đi nữa, nàng vẫn không hề có ý muốn ngủ.
Nghĩ rằng có lẽ do trong phòng quá ngột ngạt, Quý Tự đứng dậy mở hết các cửa sổ đang đóng để thông thoáng không khí.
Kết quả, khi mở đến cánh cửa sổ cuối cùng, nàng đột nhiên khựng lại.
Cửa sổ này hướng ra phía giếng nước ở trong sân nhỏ, và lúc này đây, tiếng nước tí tách truyền vào tai nàng giống như lời thì thầm ngọt ngào của người tình.
Ánh nắng mùa xuân ấm áp chiếu lên những giọt nước lấp lánh, trông như từng viên pha lê trong suốt, chúng long lanh đọng trên làn da màu lúa mì săn chắc, từ từ trượt xuống, xuyên qua đường nét gợi cảm nơi bụng dưới rồi biến mất vào vùng cấm khó nói thành lời.
…Sao lại mặc quần rồi.
Không phải, không phải! May mà còn mặc quần!
Quý Tự âm thầm hối lỗi vì suy nghĩ vượt giới hạn của mình, suýt chút nữa đã tự vả vào mặt mình một cái.
Cánh cửa sổ này cách giếng nước không xa, tiếng động khi mở cửa sổ tất nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Lục Chung.
Hắn nhàn nhạt ngước mắt lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Quý Tự.
Quý Tự nuốt nước bọt, vừa định đóng cửa sổ lại để giả vờ làm đà điểu, nhưng chợt nghĩ nếu làm vậy thì khí thế sẽ thấp hơn người, cảm thấy không cam lòng.
Không phải sao? Hắn có thể tắm giữa ban ngày thế này, sao mình chỉ mở cửa sổ lại giống như kẻ trộm?
Thật không công bằng!
Nghĩ thông suốt điểm này, Quý Tự không đóng cửa sổ nữa, mà trực tiếp nghênh ngang chống tay lên bậu cửa sổ để nhìn hắn.
“Đẹp không?” Lục Chung không né tránh, chỉ nhướng mày hỏi.
“Tạm được.” Quý Tự thậm chí không thèm đảo mắt.
“Yêu cầu cao đấy chứ.” Lục Chung thúc giục linh lực, những giọt nước trên người từ từ bốc hơi.
“Tất nhiên rồi, ta đã từng xem…” Quý Tự nói được một nửa thì chợt khựng lại.
Xem cái gì? Các màn trình diễn thời trang của nam người mẫu trên mạng ư? Ở đây đâu có nghề người mẫu, hơn nữa dù thân hình hắn có đẹp hơn người mẫu đi nữa, nàng cũng không muốn thua thiệt trong lời nói.
“Xem?” Lục Chung nhìn nàng.
“Ừm…” Quý Tự nghĩ ngợi một chút rồi tiện miệng nhắc đến người đàn ông duy nhất gần gũi bên cạnh nữ phụ nguyên tác, “Ta cùng Nam Cung sư đệ lớn lên với nhau, vóc dáng của hắn… còn hơn ngươi nhiều…”
Đối mặt với cơ thể đột nhiên áp sát, nửa câu sau của Quý Tự bị ép trở ngược vào cổ họng.
“Hắn hơn ta?” Lục Chung nắm chặt cổ tay nàng, “Ngươi đã thấy?”
Trên tay Lục Chung vẫn còn hơi ướt, sự mát lạnh của nước giếng không che giấu hết độ nóng của lòng bàn tay hắn. Khi bị nắm lấy, cảm giác vừa lạnh vừa nóng mâu thuẫn xuất hiện.
Quý Tự bị hành động bất ngờ áp sát của hắn làm cho giật mình, nhưng bề ngoài vẫn cố tỏ ra không hề sợ hãi.
“Đương, đương nhiên rồi…”
Hắn là nam chính mà! Nam chính chắc chắn hơn ngươi!
Ánh mắt Lục Chung dừng lại trên đôi mắt lảng tránh của Quý Tự, bỗng nhiên cánh tay hắn vòng qua eo nàng, dùng sức kéo cả người nàng ra khỏi phòng.
“Á — Ngươi làm gì vậy!”
Cảm giác mất trọng lực khi cơ thể bị nâng bổng khiến Quý Tự hoảng sợ kêu lên, vô thức ôm chặt lấy cổ Lục Chung, hai chân cũng vì sợ rơi xuống mà siết chặt quanh eo hắn.
Đến khi Quý Tự phản ứng kịp và nhận ra tư thế hiện tại có phần không đứng đắn thì đã quá muộn.
…Muốn động đậy, nhưng không dám.
Dù không biết là do hơi nước từ người Lục Chung mang lại sự mát lạnh, hay do việc tiếp xúc gần khiến linh lực hòa quyện tạo ra cảm giác khoái cảm, Quý Tự cứ để hai chân quấn quanh eo hắn, hai tay chạm vào tấm lưng săn chắc, nhất thời lại không nỡ buông ra.
Thật… thật thoải mái…
Đây là tác dụng của tình cổ sao, đáng ghét thật…
Lục Chung đỡ eo nàng, lòng bàn tay có chút chai sần dùng thêm lực, khiến nàng cảm thấy vừa ngứa vừa đau.
Quý Tự không nhìn thấy được biểu cảm của hắn, chỉ có thể cảm nhận lồng ngực đang rung động lên xuống của hắn, khiến lòng người run rẩy không yên.
“Tiểu thư…”
“Sờ thích lắm sao?”