Chương 4
Ta không màng ngủ nghỉ, vội vàng đi tìm sư huynh thông minh của ta.
"Pháp lực của Thanh Uyên cao như vậy, sư tỷ có gặp nguy hiểm gì không?" Ta hoảng hốt.
Cảm giác bị bóp cổ dường như vẫn còn, ta hoàn toàn không có khả năng phản kháng. Tuy nói tu vi của ta không bằng Đại sư tỷ, nhưng ở trong tông môn cũng coi là người xuất sắc.
Cái gì mà bị thương, rõ ràng là một lời lừa gạt!
Bạch Phong hỏi ta từng chi tiết một, cuối cùng ánh mắt rơi vào một vòng màu đỏ nhạt trên cổ ta.
"Hắn bóp cổ muội à?" Huynh ấy hỏi nhàn nhạt, giọng không chút dao động.
Ta bỗng nhiên cảm thấy cổ có chút nóng, tay bất giác che đi dấu vết.
"Da thịt ta thô ráp mà... không phải, huynh mau nói xem sư tỷ có nguy hiểm không!"
Bạch Phong biểu cảm rất bình tĩnh, lại bắt đầu kể cho ta nghe câu chuyện trong tiểu thuyết.
Ban đầu ta không hề hứng thú với những câu chuyện này của huynh ấy. Những thứ viết trong sách, làm sao có thể giống với thế giới thực được?
Cho đến lần đó, huynh ấy thần kỳ dự đoán chuyện phong lưu của chưởng môn sư phụ, ta mới không dám xem thường huynh ấy nữa. Ta chăm chú lắng nghe.
"Sư tỷ là nữ chính, hồ ly là nam chính, Thanh Uyên thích Đại sư tỷ?" Trái tim đang treo ngược của ta cuối cùng cũng rơi xuống bụng.
Vậy Thanh Uyên sẽ không làm hại Đại sư tỷ rồi.
Ta nhìn huynh ấy lật mở cuốn sổ bẩn thỉu.
Dưới tên "Bạch Ngọc" và "Thanh Uyên" không có ký hiệu gì, nhưng dưới tên "Phù Tuyết" lại đánh rất nhiều dấu hỏi và dấu chéo.
Ta chỉ vào hàng chữ "nghi là nữ chính trong truyện" hỏi huynh ấy có ý gì.
Bạch Phong lại dùng tay gõ vào đầu ta.
"Trẻ con đừng hỏi nhiều."
Ngày hôm sau, sau khi biết tin Đại sư tỷ và hồ ly chín đuôi đã rời đi, tiểu sư muội cũng không kìm được mà xin xuống núi lịch luyện.
Trên núi chỉ còn lại ta và sư huynh. Ta ngày ngày chăm chỉ khổ luyện, chuẩn bị cho Đại hội Tông môn sắp tới.
Bạch Phong thì nhàn rỗi, thường xuyên từ dưới núi mang kẹo hồ lô lên cho ta ăn. Kỳ lạ vô cùng, rõ ràng thiên phú hai huynh muội ta cũng xấp xỉ nhau, ta nỗ lực như vậy mà vẫn không thể đuổi kịp huynh ấy lúc nhàn nhã.
"Kiếm nhanh lên chút, chậm như rùa vậy, người khác đã sớm kề kiếm vào cổ muội rồi." Bạch Phong gặm gà nướng, nhìn kiếm pháp của ta mà thở dài.
Ta dốc hết sức lực, kiếm quang vung ra đến mức tạo thành bóng mờ.
Thật là nhớ sư tỷ trầm ổn và kiên nhẫn quá đi.