Chương 7
Đại hội Tông môn nói trắng ra là một cuộc thi giữa các tông môn, đệ tử nào giành được ngôi vị quán quân sẽ mang lại vinh quang cho cả tông môn đó.
Huyền Thiên Môn được xếp vào top 5 môn phái, thành tích những năm trước đều không tệ, nhưng từ khi có sư tỷ Bạch Ngọc tham gia, danh tiếng lại càng tăng vọt.
Vì sao ư? Bởi vì mỗi lần quán quân đều là Đại sư tỷ mà!
Theo cách nói của người trong môn phái chúng ta thì: "Không có ai có thể đánh bại nàng!"
Địa điểm của Đại hội Tông môn luân phiên thay đổi mỗi năm, năm nay tông phái chủ trì là Huyền Âm Tông.
Huyền Âm Tông cũng là một trong những môn phái hàng đầu, sau khi vào tông phái của họ, ta đã từng cảm thán tại sao lại có một tông phái có kiến trúc đẹp đến vậy, cứ như đang ở trong tiên giới, mỗi tòa nhà, mỗi lầu các đều tinh xảo vô cùng, ngay cả lan can trên cầu cũng được điêu khắc hoa văn.
Quy trình thi đấu rất đơn giản, đệ tử của mỗi tông môn tự đăng ký, sau đó rút thăm để quyết định đối thủ. Người thắng sẽ được vào vòng tiếp theo, cho đến khi tìm ra người thắng cuối cùng.
Tất nhiên, những người đứng đầu sẽ nhận được phần thưởng tương ứng, phần thưởng năm nay dường như đặc biệt phong phú.
Huyền Âm Tông vậy mà cho phép quán quân vào bí cảnh một canh giờ!
Phải biết rằng, các tông môn lớn đều có bí cảnh riêng. Bí cảnh là nơi tập hợp thiên tài địa bảo, được xem như kho tài nguyên của cả tông môn.
"Hào phóng như vậy, Huyền Âm Tông chắc chắn quán quân năm nay sẽ thuộc về tông phái họ ư?" Ta ngồi dưới sân khấu xem trận đấu, hiếu kỳ hỏi Bạch Phong.
Ta đã bị loại ở giữa chừng, sư huynh còn thảm hơn, thua ngay trận đầu tiên.
"Không biết." Huynh ấy lại rất thản nhiên, chống cằm xem trận đấu phía trước.
Bây giờ đã là ngày thứ mười của cuộc thi, những người còn lại không ai không phải là tinh anh của các tông phái lớn.
Huyền Thiên Môn chỉ còn lại Đại sư tỷ và tiểu sư muội. Không ai ngạc nhiên về Đại sư tỷ, nhưng tiểu sư muội thì lại khiến nhiều người phải nhìn bằng ánh mắt khác.
Lúc này tiểu sư muội đang so tài với Lăng Tiêu của Huyền Âm Tông, cả hai đều có tu vi trên Kim Đan.
Lăng Tiêu cũng là một nhân vật lừng lẫy, trong lần đại hội trước, hắn là người cuối cùng so tài với sư tỷ.
Mới một năm không gặp, hắn vậy mà lại đột phá hai cảnh giới nhỏ.
Đáng sợ như vậy… Không trách Huyền Âm Tông lại hào phóng như thế, là bởi vì rất tự tin vào đệ tử này.
Lăng Tiêu một thân y phục màu lam, tóc đen nhánh, trong tay cầm một cây sáo ngọc bích. Phong thái thanh cao như cây lan trên núi, mỗi cử chỉ đều gây ra những tiếng hò reo dưới khán đài.
Nhưng hai người đánh nhau một hồi thì có gì đó không ổn.
Giai đoạn đầu rõ ràng là Lăng Tiêu chiếm thế thượng phong, cử chỉ thong dong, tiến công phòng thủ đều hoàn hảo vô cùng. Giai đoạn sau bước chân của hắn lại rối loạn thấy rõ.
Cuối cùng hắn sững sờ trong chốc lát, bị tiểu sư muội nắm lấy cơ hội, một đòn đánh gục xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Phù Tuyết mỉm cười duyên dáng, vươn bàn tay trắng đến phát sáng ra kéo Lăng Tiêu.
Nhưng hắn lại tránh đi. Lăng Tiêu đứng dậy với khuôn mặt lạnh lùng.
"Cái gì mà đại sư huynh, thua không nổi như vậy."
"Mỹ nhân đưa tay ra mà còn không chịu, chậc."
Ta nghe thấy hai người phía trước ta mỉa mai. Tiểu sư muội sau khi trở về từ chuyến lịch luyện đã thay đổi rất nhiều. Rõ ràng người vẫn là người đó, nhưng mỗi cử chỉ lại có thêm một loại phong tình khác biệt, khiến người ta luôn nhịn không được mà dời ánh mắt về phía nàng.
Cách ăn mặc của nàng cũng táo bạo hơn nhiều, phô bày đường cong cơ thể, khiến người nhìn mặt đỏ tai hồng.
Lúc chiến đấu, vạt áo bay bay càng không thể che đi vẻ đẹp đó.
Lăng Tiêu bị mê hoặc thất thần trong chốc lát cũng là có thể.
Phía dưới không biết vì sao lại cãi nhau.
"Ai đấu võ lại mặc như vậy, cái người Phù Tuyết của tông các ngươi chẳng phải là cố ý sao?" Nữ đệ tử của Huyền Âm Tông tức giận.
Nhiều người phía sau nàng ta cũng lên tiếng giúp.
"Đồ hồ ly tinh!"
"Đồ không biết xấu hổ!"
"Thắng mà không oai!"
Đối chọi với bọn họ hiển nhiên là người của Huyền Thiên Môn. Mặc dù mặt đỏ bừng, nhưng dù sao cũng là đồng môn, khí thế không hề thua kém.
"Tu chân giả phải thanh tâm quả dục, sư huynh các ngươi không chống lại được cám dỗ là vấn đề của chính hắn!"
"Mặc kệ sư muội chúng ta mặc gì, thua là thua, không biết còn tưởng Huyền Âm Tông các người thua không nổi nữa chứ!"
Hai bên mãi đến khi có trưởng lão có uy vọng đến mới ngừng chiến.
Ta đang định hỏi Bạch Phong có suy nghĩ gì, chỉ thấy huynh ấy nhíu chặt mày, một câu "đi vệ sinh chút" rồi biến mất không thấy tăm hơi.