Đại Thánh Truyện

Chương 238: Sư Huynh, Cứu Mạng!

Chương 238: Sư Huynh, Cứu Mạng!
Lao Hi Sơn trừng to đôi mắt, cẩn thận quét qua một lần trong động. Luồng yêu khí hắn vừa cảm ứng được không phải đùa đâu, nếu thật sự chạm phải yêu quái mạnh thế này, thật sự sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm đến cực độ. Ban nãy, những luyện khí sĩ mất khí tức lần lượt kia, e là lành ít dữ nhiều, hắn cũng không muốn nối gót của bọn chúng.
Nhưng hắn cảm nhận cả buổi cuối cùng cũng không cảm nhận được gì. Luồng yêu khí kia như biến mất không hư không. "Linh Quy Trấn Hải Quyết" che giấu khí tức rất hiệu quả, ngay cả luyện khí sĩ tầng chín như Tây Môn Mỗ Mỗ còn không phát hiện được chứ nói gì đến một tên mới nhập môn luyện khí sĩ tầng sáu như hắn ta.
Không phải Trác Trí Bá chết rồi đấy chứ! Lao Hi Sơn nghĩ vậy, tâm trạng cũng hơi phức tạp, vừa vui lại vừa tiếc nuối. Hắn nằm gai nếm mật mất bao nhiêu năm, đang muốn báo thù rửa hận với kẻ thù thì kẻ thù chẳng hiểu sao lại chết trong tay quái vật. Nhưng cuối cùng vẫn vui hơn, hắn cũng quyết định không liều mạng bất chấp nguy hiểm, lặng lẽ lui về theo lối cũ.
Lý Thanh Sơn và Tiểu An vọt ra khỏi mặt nước, ngồi dựa vào một bãi đất nghỉ ngơi, xem thử rốt cuộc có thu hoạch gì.
Bỗng nghĩ đến việc, không biết đám Hách Bình Dương đang thế nào rồi? Không biết có tìm được động tiên của Cương Thi đạo phủ chưa, chỉ mong là không sao!
Máu tươi không ngừng chảy xuống từ cơ thể dáp vàng. Hắn trừng to con ngươi, chết không nhắm mắt, khuôn mặt dừng ở nỗi sợ hãi khi đối mặt với cái chết nhưng không thể nào ngăn cản nổi. Từ ngực đến bụng dưới hắn bị người ta mổ ra bằng thủ pháp rất ác độc, chết cực kỳ thê thảm.
Lần này, Lý Thanh Sơn không thể cứu hắn thêm nữa rồi.

Mặt Hách Bình Dương trầm như nước, ngồi ở mũi thuyền nhìn hang động ở chỗ sâu trước mặt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sóng nước bên cạnh. Trương Lan Thanh cau mày, một mực cúi thấp đầu chèo thuyền.
Kim Nguyên và Kim Bảo hơi xấu hổ lúng túng, không nói gì.
Hà Dịch Thế bỗng nhiên nói:
"Mấy người chúng ta quen nhau bao nhiêu năm, và Lý Thanh Sơn mới quen một ngày, bây giờ lại vì một người ngoài mà mối quan hệ sư huynh đệ bị chia rẽ?"
Họ đều vào viện Bách gia từ nhỏ, hơn nữa còn cùng một tuổi, tuy thiên tư nỗ lực khác nhau, thực lực có cao có thấp nhưng vẫn không có bất cứ thứ gì ảnh hưởng tới tình cảm của họ. Nói đúng hơn, Háh Bình Dương cũng không xem thường họ vì thực lực họ kém hơn mà còn chăm sóc rất nhiều.
Kim Nguyên nói:
"Dịch Thế nói có lý. Hách sư huynh, huynh đừng nóng giận, Thanh Sơn không sao. Bây giờ việc cấp bách là phải đồng tâm hiệp lực, đối phó với đạo nhân cương thi, hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao phó."
Im lặng một lúc, Hách Bình Dương nặng nề thở dài, khẽ gật đầu, nói:
"Chuẩn bị thật tốt. Lần này không có thằng nhóc kia trông nom các ngươi."
Kim Bảo tràn đầy tự tin nói:
"Yên tâm đi, lần này chắc chắn chúng ta sẽ thể hiện thật tốt!"
Những hình ảnh này hiện lên nhanh như chớp trong đầu Kim Nguyên nhưng đã mất đi màu sắc vốn có, trở nên tái nhợt một màu, chỉ còn lại khuôn mặt tĩnh mịch của Kim Bảo.
Nước mắt hắn ta chảy xuống không ngừng, liếc mắt nhìn đệ đệ một cái cuối cùng, không dám dừng bước lại, đi loạn xông loạn trong hang động đen kịt như con ruồi không đầu, tiếng thở dốc nặng nề như dã thú sau lưng càng lúc càng gần.
Một tảng đá lớn bỗng chặn trước mắt, không còn đường tiến lên, hắn ta đi tới ngõ cụt trong lúc bất tri bất giác!
Sao lại như thế? Nếu ở lại đón địch với Lý Thanh Sơn thì có kết quả khác không? Chắc chắn sẽ khác, dù là thống lĩnh Huyền Ưng cũng không thể đáng sợ hơn quái vật này.
Rầm!
Kim Nguyên bỗng ngoảnh phắt đầu lại, thấy một đầu người bay tới trong bóng tối, búng mấy cái trên mặt đất rồi rơi xuống cạnh chân hắn ta. Ấy thế mà lại là đầu lâu của một con rối, là thứ hắn thả ra để ngăn cản quái vật kia, chỉ đối mặt một cái đã bị đánh nát hoàn toàn.
Một bóng người cao lớn đi tới từ trong bóng tối trước mặt, dưới chân như đeo giày sắt, dẫm xuống đất, tiếng chuông vang dội. Trong mắt hắn ta lộ ra ánh sáng khát máu, bốn cái răng nanh dài mọc ra khỏi môi như dã thú đói khát đang thở hổn hển.
"Á…á…á!"
Kim Nguyên hét lên điêng cuồng.
Nỏ thiên cơ bắn ra hàng loạt mũi tên Hỏa Nha.
Keng…keng…keng…keng!
Rơi vào trên người bóng đen kia lại bắn ra bốn phía như ánh sao lửa. Mũi tên Hỏa Nha sắc bén vậy mà lại không thể nào xuyên thấu qua lớp da của quái vật kia, ánh lửa còn nổ tung liên tiếp cũng không thể nào tổn thương hắn ta một chút nào, lại như hoàn toàn chọc giận hắn ta, phát ra một tiếng rít gào.
Ở trong ánh lửa, chỉ thấy trên người quái vật kia phủ một tầng giáp sắt, không phải mặc lên người mà là khảm chặt vào cơ thể, từ trên xuống dưới người hắn, mỗi một chỗ da, ngay cả khuôn mặt cũng đeo sắt, có vẻ cực kỳ lạnh lùng dữ tợn,
"Đừng...Đừng tới đây, sư huynh, cứu mạng!"
Quái vật nhảy lên một cái, đánh về phía Kim Nguyên nhanh như sấm sét, một móng sắc hung hăng cắm vào ngực Kim Nguyên, tung hắn ta lên không, cắn lấy cổ hắn ta, cái miệng lớn hút máu tươi vào
Kim Nguyên dốc sức giãy dụa, đánh lên người quái vật không ngừng nhưng không có chút ảnh hưởng nào, tay chân từ từ không còn sức lực, co quắp mấy cái rồi rơi xuống, trong lòng thoáng qua ý nghĩ cuối cùng.
Nếu không chạy trốn, ít nhất có thể chết cùng một chỗ với đám sư huynh. Sư huynh, xin lỗi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất