Đại Thánh Truyện

Chương 319: Nhất Định Không Phụ Nhờ Vả

Chương 319: Nhất Định Không Phụ Nhờ Vả
Dư Sơ Cuồng nghi hoặc đưa tay ra, một viên đan dược trơn bóng như ngọc rơi vào lòng bàn tay, đó không phải là Tiên Thiên đan mà hắn mơ ước bao lâu nay hay sao. Hắn vừa mừng vừa sợ, lại lạy sâu hơn nữa:
“Đa tạ Ngưu đại hiệp trọng thưởng, không biết Ngưu đại hiệp muốn ta chuẩn bị cái gì?”
Lý Thanh Sơn nói:
“Trước hết ngươi ăn Tiên Thiên đan đi đã, xem có thể đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, sinh ra một tia chân khí hay không, những cái khác sẽ nói sau.”
Lúc này Dư Sơ Cuồng mới ăn Tiên Thiên đan vào rồi ngồi xếp bằng đả tọa, luyện hóa Tiên Thiên đan.
Nếu đưa Tiên Thiên đan này cho người bình thường dùng, có lẽ chưa chắc có thể Luyện Khí, nhưng đưa cho cao thủ hạng nhất như hắn dùng thì ăn chắc rồi. Dược lực đi sâu vào từng tấc trong thân thể, hòa làm một với nội lực thâm hậu, dần dần sản sinh ra một loại biến hóa kỳ diệu.
Nội lực vốn nặng nề trì trệ dần trở nên nhẹ nhàng linh hoạt, dường như đã thoát khỏi sự ràng buộc của thân thể, mở rộng ra bên ngoài vô hạn, cảm giác cục kỳ vui sướиɠ dâng lên trong lòng, nhưng Dư Sơ Cuồng vẫn biết chuyện quan trọng nhất lúc này là bảo vệ tâm thần, phòng tránh tẩu hỏa nhập ma.
Lý Thanh Sơn tự ngồi ở bên cạnh, lấy quyền kinh Phật mà bình thường Tiểu An hay xem ra để đọc, vừa nhìn đã cảm thấy đầu óc choáng váng, cái gì mà sắc sắc không không, nam mô nam hữu, quả thật là không hiểu gì hết, cũng không biết cái đầu nhỏ của nàng lớn lên kiểu gì, mà có thể đọc mấy thứ tẻ nhạt như này một cách tập trung đến vậy.
Chỉ chốc lát sau, cả người Dư Sơ Cuồng chấn động, Lý Thanh Sơn xoay đầu lại cười hỏi:
“Sao rồi?”
Dư Sơ Cuồng thả lỏng thân thể, gương mặt uể oải nhưng cũng không thể giấu nổi biểu cảm vui mừng:
“Ân này tựa như tái sinh…”
Lý Thanh Sơn ngắt lời:
“Miễn nói mấy lời khách sáo, ta đã nói từ lâu rồi, làm việc cho ta thì chắc chắn ta sẽ không bạc đãi ngươi. Chỗ của ta có một bộ công pháp tên là Tiên Thiên Luyện Khí quyết, cũng có thể truyền thụ cho ngươi, dựa vào nội lực của ngươi thì việc tu đến Luyện Khí tầng thứ hai hoàn toàn không thành vấn đề.”
Dư Sơ Cuồng choáng váng vì một loạt chuyện vui ập đến, nhưng chung quy vẫn có kinh nghiệm từng trải lâu năm, chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, kiếm chế sự vui mừng, biết đại ân lần này không chỉ nói mấy lời cảm ơn là có thể báo đáp được, nên chỉ lẳng lặng chờ Lý Thanh Sơn dặn dò.
Lý Thanh Sơn truyền thụ công pháp Tiên Thiên Luyện Khí quyết cho hắn, sau đó vứt một chiếc túi Bách Bảo trống trơn cho Dư Sơ Cuồng:
“Ta muốn ngươi lấp đầy các loại rượu thịt và đồ ăn vào trong chiếc túi Bách Bảo này, xong rồi giao lại cho ta. Ngươi chỉ có chưa đầy hai tháng thời gian để hoàn thành việc này, hơn nữa ta muốn ngươi làm việc này một cách lặng lẽ.”
Dư Sơ Cuồng hơi ngớ người, nhiệm vụ mà Lý Thanh Sơn giao cho hắn quá đơn giản. Có điều, khi hắn truyền chân khí vào túi Bách Bảo theo phương pháp mà Lý Thanh Sơn đã dạy, cuối cùng mới lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Túi Bách Bảo mà Lý Thanh Sơn giao cho hắn vốn thuộc về Đông Môn bà bà, không gian bên trong cực kỳ rộng, bằng mấy cái nhà kho lớn cộng lại, thật sự muốn lấp đầy nó cũng không phải chuyện quá dễ dàng, hơn nữa còn là trong vòng hai tháng. Chỉ gϊếŧ heo mổ trâu ở vùng phụ cận Diêm Sơn thành thì không đủ. Nhưng nếu vận chuyển từ nơi khác đến đây thì chỉ sợ không đủ thời gian, mà như thế thì lại nổi bật quá.
Nhưng Lý Thanh Sơn lại không muốn bị quá nhiều người chú ý, cho nên mới giúp đỡ Dư Sơ Cuồng trở thành Luyện Khí sĩ, lại lợi dụng mối quan hệ rộng của hắn để làm việc này, như thế thì Lý Thanh Sơn có thể tránh được rất nhiều phiền toái.
Dư Sơ Cuồng gật gù:
“Tại hạ nhất định không phụ nhờ vả!”
Dù nhiệm vụ này hơi phiền phức, nhưng cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào, suy cho cùng đi thu thập rượu thịt vẫn thoải mái ung dung hơn đi tìm Tiên Thiên đan gấp trăm lần.
Lý Thanh Sơn lại dặn dò thêm một vài chi tiết nhỏ, nói cho cùng thì khẩu vị của yêu quái cũng không hoàn toàn giống với nhân loại, thậm chí có rất nhiều loại yêu quái không thích đồ ăn đã được nấu chín mà thích đồ ăn tươi sống hơn.
Dư Sơ Cuồng ghi nhớ từng thứ ở trong lòng, Lý Thanh Sơn ngẫm lại thấy không có gì cần dặn dò nữa thì vác giỏ trúc lên, đội đấu bồng vào và đi ra ngoài, nhưng bỗng dừng bước nói:
“Con đường tu hành, rộng lớn vô biên, không biết kiếm hiệp năm xưa còn sót lại mấy phần ngông cuồng?”
Nói xong thì nhanh chân bước đi, chỉ còn lại Dư Sơ Cuồng đứng nguyên sững sờ, vô thức sờ lên râu quai nón trên mặt, đây là do năm xưa hắn thề không lấy thê nữa mà giữ lại. Ánh mắt hắn dần trở nên kiên định, chợt rút trường kiếm ra, kiếm quang xoạt xoạt xẹt qua mặt.
Lúc này, thanh niên điềm đạm thường đưa rượu cho Lý Thanh Sơn tiến vào vấn an:
“Sư phụ, Ngưu đại hiệp hắn…”
Người thanh niên kia bị kinh ngạc đến ngây người vì dáng vẻ của Dư Sơ Cuồng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất