Đại Thánh Truyện

Chương 350: Thủ Lĩnh Trở Về

Chương 350: Thủ Lĩnh Trở Về
Nếu Kiếm Khí đồ kia thật sự là một phần của Thảo Tự Kiếm thư đúng như dự đoán quả hắn, vậy hắn đã rơi vào tình thế quyết phải có được. Tuyệt đối không thể để nó rơi vào trong tay kẻ khác.
Thảo Tự Kiếm thư hiện ở trong tay hắn thuộc loại cấp độ ở giữa thượng phẩm và cực phẩm, nếu thật sự có thể tìm được phần còn lại để bổ sung, vậy thì có thể có được một món linh khí cực phẩm có giá trị hơn cả vạn linh thạch.
Chỉ sợ giá trị thực tế của Thảo Tự Kiếm thư còn lâu mới dừng lại ở đây, bởi vì nó từng được Thanh Ngưu tán thưởng vài câu. Trước đây hắn không hiểu điều này có ý nghĩa gì, nhưng hiện tại đã biết rõ, bởi vì hắn biết ánh mắt của Thanh Ngưu cao đến mức độ nào.
Mà hình như giá trị của một món linh khí trung phẩm không vượt qua một trăm khối linh thạch, nhưng hắn cũng không dám coi những người khác thành kẻ ngu, khó bảo đảm sẽ không có ai nhìn ra được điều đặc biệt ở trong đó, vì thế hắn phải đảm bảo không có sơ hở nào, cố hết sức gom góp thật nhiều linh thạch, bảo đảm có thể có được nó.
Việc này xong xuôi, Lý Thanh Sơn phớt lờ ánh mắt thất vọng của Liễu Như Bình khi nhìn hắn, hắn đi ra khỏi tiệm tạp hóa, chuẩn bị rời khỏi phố chợ.
Hắn đi trên con đường náo nhiệt, lại quay đầu ngửa mắt liếc mắt nhìn Thanh Đằng sơn xanh tươi một cái, cũng không biết Dư Tử Kiếm có đợi được Hoa Thừa Lộ hay không.
Cũng không phải ai cũng đáng để chờ đợi, nên hắn lựa chọn không đợi bất kỳ ai, nhưng hắn cũng hy vọng nàng có thể đợi được người mà nàng muốn đợi.
Lý Thanh Sơn vác giỏ trúc lên đến tiệm sách từ biệt Tôn Phúc Bách, sau đó trở về trả phòng trọ, lúc xoay người rời khỏi nhà trọ thì chợt dừng bước.
Dư Tử Kiếm đứng ở trong ánh mắt trời bên ngoài nhà trọ, nụ cười của nàng còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời, cái tay còn nắm lấy tay của một nữ hài tử, trên khuôn mặt người kia lộ ra vẻ không quá tình nguyện, người đó chính là Hoa Thừa Lộ.
Lý Thanh Sơn lộ ra nụ cười thoải mái, chẳng phải đây chính là lòng tín nhiệm đáng quý của nhân loại hay sao?
Nếu có thể dũng cảm tin tưởng người khác, dù cho bị lừa một trăm lần thì hầu như cũng có thể kết bạn được với người bằng hữu chân chính. Mặc dù hắn đi trên một con đường cô độc và dũng cảm, nhưng hắn cũng khâm phục sự dũng cảm và quyết đoán của nàng.
“Ngưu đại hiệp, đây là Thừa Lộ!”
Dư Tử Kiếm gần như kéo Hoa Thừa Lộ đến trước mặt Lý Thanh Sơn, khuôn mặt đầy hưng phấn giới thiệu với hắn.
Hoa Thừa Lộ vẫn mang dáng vẻ như ông cụ non kia, cố ra vẻ tiêu sái chắp tay với Lý Thanh Sơn, dịu dàng nói:
“Không nghĩ tới người Thanh Đằng sơn lại lớn mật như thế, đa tạ ngươi đã chăm sóc Tử Kiếm trong khoảng thời gian này.”
Nàng phí sức ngước mắt nhìn dáng người cao to của Lý Thanh Sơn, thầm nghĩ không biết tại sao Tử Kiếm lại quen biết một người kỳ quái như vậy.

Lý Thanh Sơn nói:
“Đâu có! Tử Kiếm, nếu bằng hữu của ngươi đã đến rồi thì ta cũng yên tâm, ta còn chút việc, muốn đi trước một bước, ta sẽ nói cho phụ thân ngươi biết ngươi đã bình an vô sự.”
Không đợi hai người đáp lời, Lý Thanh Sơn nhanh chân bước đi, nháy mắt một cái đã biến mất ở trong biển người.
Tuy rằng Hoa Thừa Lộ trẻ tuổi, nhưng tâm tư tỉ mỉ hơn Dư Tử Kiếm rất nhiều, nếu tiếp xúc với nàng nhiều, hắn sợ sẽ bị nàng nhìn thấy chân thân.
Hoa Thừa Lộ lầm bầm:
“Tử Kiếm, cái tên này vô lễ quá à, hắn thật sự có lòng tốt giúp ngươi sao? Có điều, bóng lưng thật sự khá quen.”
“Đó là vì Ngưu đại hiệp rất nhiệt tình! Sao hắn lại có lòng xấu xa được?”
Dư Tử Kiếm vội vàng biện bạch giúp Lý Thanh Sơn.
Hoa Thừa Lộ lắc đầu một cái:
“Ngươi trẻ người non dạ, cẩn thận bị người ta bán mà còn đếm tiền giúp người ta.”
“Ngươi mới trẻ người non dạ ý, Ngưu đại hiệp là người tốt, sao lại hại ta chứ!”
Dư Tử Kiếm trợn mắt lên.
“Thôi, ta không khuyên được ngươi.”
Hoa Thừa Lộ xoay người rời đi.
Dư Tử Kiếm vội hỏi:
“Này, ngươi đi đâu vậy?”
Hoa Thừa Lộ giương cao cằm, chỉ về dãy núi cách đó không xa:
“Đương nhiên là đi Thanh Đằng sơn!”

Lý Thanh Sơn trở lại Cuồng Kiếm sơn trang, Dư Sơ Cuồng không ở đây, đã đi ra ngoài thu thập lương thực và rượu rồi.
Lý Thanh Sơn nghĩ thầm dù sao thì chẳng mấy chốc nữa Dư Tử Kiếm sẽ trở về, nên hắn cũng không để ở trong lòng, lại đi sâu vào lòng đất từ trong sơn trang ở ngoài thành.
Hắn đã hiểu rõ mảnh đất này tựa như vườn sau nhà mình, hắn biết hết hình dáng của mỗi một con yêu quái ở trong này ra sao, chân thân biến hóa thành yêu mà như nào, tuyệt đối không phải lo lắng có bất kỳ con yêu quái nào sẽ nhắm mắt tập kích mình, trái lại có khá nhiều con biết điều, đi ra hành lễ với hắn, chào hỏi:
“Thủ lĩnh, người trở về rồi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất