Đại Thánh Truyện

Chương 363: Xã Cầu Chân

Chương 363: Xã Cầu Chân
Chỉ có luyện khí sĩ cầm đầu là hơi nhíu mày. Hắn còn rất trẻ, mặt như Quan Ngọc, thế mà đã có tu vi luyện khí tầng chín. Mặc dù luyện khí có thể làm chậm quá trình lão hóa, nhưng cũng có thể thấy tuổi tác của hắn chắc chăn không lớn. Tuổi thế này dù có ở đâu cũng đều có thể được ca ngợi là thiên tài.
Hắn lạnh nhạt nói:
"Tống Minh, ngươi chắc chắn là hướng này đúng không?"
Hắn mặc đồ của núi Kê Đô giống như Tống Minh, chỉ khác là trước ngực thêu ba cọng lông đuôi, nhiều hơn Tống Minh một cọng. Tất cả những luyện khí sĩ khác đều vây quanh hắn, không ai không phải là đệ tử của núi Kê Đô.
Tống Minh vội vàng cung kính tiến lên phía trước nói:
"Vâng, Đại sư huynh, có không ít người tận mắt nhìn thấy, chắc chắn không sai."
Đại sư huynh nói:
"Vậy bây giờ hắn đang ở đâu?"
Giọng nói vẫn bình thản đến cực độ, bắt nguồn từ sự tự tin tuyệt đối về thực lực của mình.
Tống Minh chần chừ, nói:
"Chuyện này...chắc chắn ở ngay gần đây."
Đại sư huynh còn chưa lên tiếng, một luyện khí sĩ khác bên cạnh đã mở miệng nói:
"Tống sư đệ, đại hội hái thuốc sắp diễn ra rồi, làm gì có thời gian tìm người với ngươi cơ chứ? Ngươi muốn chúng ta báo thù cho ngươi thì cũng nên biết lựa thời điểm."
Vẻ tức giận vừa hiện lên mặt Tống Minh đã phải nén lại, không dám phát giác, vì những người đang nói chuyện đều là đệ tử trung tâm của núi Kê Đô, hơn nữa còn là luyện khí sĩ tầng bảy.
Đại sư huynh khoát tay, tất cả tiếng động đều ngưng bặt lại:
"Bắt nạt Tống Minh chính là bắt nạt tất cả đệ tử của núi Kê Đô ta. Ta thân là Đại sư huynh, không thể không đại diện cho các ngươi được, thù này lại càng không thể không báo!"
---
"Đại sư huynh thật nhân nghĩa!"
"Trách sao mọi người đều dự đoán huynh sẽ thành chưởng môn tương lai của núi Kê Đô!"
"Núi Kê Đô chúng ta nhất định có thể trở thành môn phái đứng đầu Tam Sơn!"
"Cái gì mà đứng đầu Tam Sơn, với thiên phú của Đại sư huynh, kết thành Kim Đan, giúp núi Kê Đô trở thành môn phái trung đẳng cũng là việc dễ như trở bàn tay!"
Trong loạt tiếng tâng bốc nịnh nọt, Tống Minh cũng vội vàng nói:
"Đa tạ Đại sư huynh."
Nhưng trong lòng hắn biết rất rõ, nếu không vì cái túi bách bảo đáng giá mấy nghìn linh thạch kia, sao Đại sư huynh kiêu căng có thể nghĩa khí như thế được. Có ít thời gian thôi, còn chẳng đủ để tu hành nữa là.
...
Tuyết lớn lại bắt đầu đổ xuống.
Nước suối lách tách cộng hưởng, chảy xuôi trong tuyết đọng nên có tên là U Tuyền.
Một sơn cốc nho nhỏ được vây quanh trong núi tuyết, nơi tọa lạc của rất nhiều khu nhà tinh xảo, trông như tiên cảnh nhân gian. Trong lúc đi lại có thể thấy mấy luyện khí sĩ cởϊ áσ tu luyện, tiêu sái xuất trần, cùng nhau giao du uống rượu, tận hưởng niềm vui.
Đám người bỗng cùng quay đầu, một bóng dáng cao lớn từ giữa rừng cây đi đến, bước đi trầm mạnh, không có dáng vẻ tiêu sái phiêu dật của luyện khí sĩ gì cả, cứ như một mãnh thú từ trong rừng đi ra. Tất cả đều tỏ vẻ phòng bị.
"Ngươi là ai? Nơi đây là đất của xã Cầu Chân."
Lý Thanh Sơn cất cao giọng nói:
"Ta đến tìm Hàn Hùng."
Giọng nói hùng hồn truyền khắp toàn bộ sơn cốc.
Hàn Hùng bước từ một căn lều ra, trông thấy Lý Thanh Sơn thì rất vui:
"Ngưu đạo hữu, rốt cuộc ngươi cũng đến rồi."
Lý Thanh Sơn khẽ vuốt cằm:
"Ta đến xem thử."
Hàn Hùng vội vã giới thiệu với một đám luyện khí sĩ. Đám người nghe nói nghe hắn chính là Ngưu Cự Hiệp rất nổi danh kia thì đều tán thưởng không thôi, trao đổi ánh mắt với nhau, lộ ra nét cười, sau đó cùng nhau đưa Lý Thanh Sơn đến gian phòng lớn nhất.
Sàn nhà trong phòng là sàn gỗ, mọi người đều ngồi phệt xuống đất, ở giữa để một cái lò than lửa, vừa hâm rượu và đồ nhắm, vừa dùng nhiệt để sưởi, hơi ấm lan tràn cả phòng.
Trong thời tiết lạnh có cả tuyết rơi này, tìm được một nơi ở thế này, ngay cả tinh thần Lý Thanh Sơn cũng hơi trấn tĩnh lại.
Hàn Hùng nói:
"Xin đạo hữu hãy đợi một lát, để ta mời xã trưởng của chúng ta đến."
Trong nháy mắt lại có thêm nhiều luyện khí sĩ nữa vào, đại khái là có khoảng hơn hai mươi người, một đám luyện khí sĩ mồm năm miệng mười trò chuyện cùng Lý Thanh Sơn. Tất cả đều rất nhiệt tình, hai nữ tu còn đưa cho hắn một một bát rượu nóng và một bát đầy thịt trong canh thịt.
Lý Thanh Sơn ngửi một cái rồi khen:
"Rượu ngon!"
Sau đó, hắn uống cạn rồi ăn thịt, không nhiều lời thêm nữa.
Đám luyện khí sĩ thấy gặp hắn không muốn cũng không miễn cưỡng, đều quay sang nói chuyện với nhau. Đa phần họ đều bàn đến chuyện của đại hội hái thuốc. Thì ra họ định hợp thành nhóm nhỏ, cùng nhau đi vào lòng đất, nhưng ánh mắt họ lại không rời khỏi Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn lại cứ như chẳng phát giác ra gì, ngồi trước lò lửa như tượng, mặc cho ánh lửa chập chờn rọi lên bóng hình hắn, phản chiếu trên vách tường.
Chỉ chốc lát sau, Hàn Hùng đã dẫn một ông lão về. Ông lão có thân hình nhỏ gầy như, mặc bộ áo bào đạo rộng, giống như hàng trộm được vậy. Hàn Hùng quay lại nói nhỏ vào tai hắn ta.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất