Đại Thánh Truyện

Chương 365: Đồ Ích Kỷ

Chương 365: Đồ Ích Kỷ
Khâu đạo nhân vươn một nắm đấm ra trước mặt Lý Thanh Sơn, sau đó buông lỏng ra.
"Mở nắm đấm ra mới có thể nắm được nhiều thứ hơn. Ngươi có thể cho người khác một phần ý tốt, người khác có thể cho ngươi một phần hồi báo. Căn bản nhất chính là, có cho mới có nhận!"
Khâu đạo nhân vỗ vỗ tay:
"Bây giờ cũng đã đến lúc cùng hưởng. Mọi người lấy đồ ra hết đi! Ngưu đạo hữu, có cần gì thì cứ mở miệng."
Đám tán tu lại theo trình tự vừa rồi, từng người lấy đồ trong túi bách bảo ra chia sẻ. Hoặc linh thảo, linh đan, các thứ. Đến lượt một nữ tán tu, nàng bỗng cởi hết quần áo ra, để lộ bộ ngực đầy đặn căng mọng, muốn chia sẻ thân thể của mình. Chỉ cần có người muốn thì sau buổi này có thể đến phòng nàng tìm nàng, khiến Lý Thanh Sơn nghẹn họng nhìn trân trối.
Nữ tu kia trông thấy biểu cảm đó của Lý Thanh Sơn, tự hào nói:
"Tất cả mọi người đều là huynh đệ tỷ muội, trong cái thế giới cô độc này nên an ủi lẫn nhau một chút. Thân thể của ta có thể giúp mọi người được thỏa mãn, mà chính ta cũng được nhận sự sung sướиɠ, cớ sao mà không làm?"
Đến khi được một đám người tán dương, nàng còn ưỡn ngực lên cao hơn, cứ như có thêm một tinh thần cao quý gì đó, thay thế cho quan niệm trinh tiết thấp kém khiến cả người nàng đều được thăng hoa, cứ như thánh nữ.
Lý Thanh Sơn nhếch miệng, không nói gì, chỉ cảm thấy sự việc hôm nay thật sự quá quái lạ.
Toàn bộ quá trình cùng hưởng đều diễn ra trong một bầu không khí cực kỳ hài hòa, không có tranh chấp, không có ầm ĩ, cực kỳ hòa hợp êm thấm, đôi khi có hai ba luyện khí sĩ cũng thích một món đồ thì sẽ khiêm nhường với nhau, đến cả huynh đệ ruột có lẽ cũng không thân đến mức đó.
Cả hai đời của Lý Thanh Sơn cộng lại cũng chưa từng thấy nhiều người tình cảm, khiêm tốn, ôn hòa như thế.
Trên mặt mỗi người đều nở nụ cười hạnh phúc. Trên con đường tu hành cô độc này, có thể tương thân tương ái như thế, sưởi ấm lẫn nhau, thật sự là quá tốt rồi.
Cuối cùng lại đến lượt Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn trầm lặng từ đầu đến cuối lại nói:
"Ta không có thứ gì tốt để cùng hưởng!"
Cứ như giội cả thau nước lạnh lên cái không khí ấm áp hạnh phúc này. Sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi, hơn hai mươi ánh mắt đều lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Khâu đạo nhân nói:
"Đừng quên lời ta nói, có cho thì mới có nhận, ngươi giao tấm lòng cho người khác thì người khác mới trao ngươi tấm lòng."
Hàn Hùng nói:
"Ngưu đạo hữu, không phải ngươi đã mua "Quý Thủy Ngưng Khí Quyết" bản đầy đủ và "Vạn Tượng Thư" hay sao? Lấy ra cũng có mất mát gì đâu?"
Tất cả ánh mắt của các tán tu đều phát sáng lên. Bản đầy đủ của "Quý Thủy Ngưng Khí Quyết" là thánh phẩm của tán tu tu luyện chân khí quý thủy, mà "Vạn Tượng Thư" có thể nói là thứ mà cả giới tán tu đều cần, nhưng hai quyển sách này có giá trị quá cao, không có tán tu bình thường nào mua nổi.
Lý Thanh Sơn kiên định lắc đầu:
"Ta không muốn lấy ra để cùng hưởng!"
Hai quyển sách này hắn phải tốn mất hơn hai trăm viên linh thạch mới mua được, làm gì có chuyện tặng không cho người khác. Nếu sách trong thiên hạ đều có thể cùng hưởng thế này thì cửa hàng Tôn Phúc Bách đã chẳng mở nổi rồi.
Hắn cũng không ngại việc lấy ra trao đổi, nhưng những thứ đám tán tu lấy ra đều không có giá trị cao lắm, không có thứ tương tự khiến hắn thích thú, tối đa cũng chỉ đáng giá vài viên linh thạch. Thế thì đại khái không phải họ không có ý định giữ riêng, mà vốn dĩ đã nghèo sẵn rồi.

Kẻ yếu muốn liên hợp lại cũng không có gì đáng trách nhưng người mạnh chắc chắn sẽ không muốn chia chác gì với kẻ yếu, ít nhất Lý Thanh Sơn không muốn như thế. Trái tim cô đơn kiêu căng cũng không cần quá nhiều "ấm áp" của người lạ. Người nhà của hắn chỉ có một Tiểu An là đủ rồi.
Vẻ mặt của đám tán tu cũng thay đổi. Nữ tu vừa muốn cùng hưởng thân thể mình phẫn nộ khẽ mắng:
"Đồ ích kỷ!"
Tất cả tán tu cũng nói theo:
"Đồ ích kỷ!"
"Đồ ích kỷ!"
"Đồ ích kỷ!"
Làn sóng âm thanh bắt đầu khởi động như nước thủy triều, bao quanh Lý Thanh Sơn, vặn vẹo như ác ủy muốn nhào vào người trong ánh lửa bốc lên.
Lý Thanh Sơn cầm cái khoan sắt, gạt đống lửa, hỏi:
"Trong lửa bỏ thêm gì à?"
Khâu đạo nhân hơi ngạc nhiên:
"Ta không biết ngươi đang nói gì!"
Lý Thanh Sơn nói:
"Giọng ngươi cũng rất đặc biệt, khiến ta nhớ tới vài chuyện xưa."
Tiếng ca, dáng múa, hương của thành Gia Bình, đã thể nghiệm một lần, nếu thêm lần nữa thì chính là đồ ngu.
Khâu đạo nhân cúi thấp đầu:
"Gia nhập Cầu Thực Xã của chúng ta, ta có thể để ngươi là phó xã trưởng."
Hai luyện khí sĩ tầng sáu định nói gì đó nhưng bị ánh mắt của Khâu đạo nhân làm cho im lại.
"À?"
Lý Thanh Sơn cười khẽ:
"Ta gia nhập nhưng ta muốn hỏi một câu, lúc đại điển Tam Sơn hái thuốc, ông cũng định đi xuống lòng đất hả?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất