Đại Tiểu Thư Phá Sản Và Kim Chủ Hờ

Chương 12:

Chương 12:
Hạ Ngôn Tẫn cuối cùng vẫn không kìm được mà đến bệnh viện, vào ngày tôi xuất viện.
“Tôi còn tưởng cậu sẽ không đến chứ.”
Tôi liếc nhìn Hứa Chi Tuyết đang đi theo sau anh ta, rồi nhanh chóng dời mắt đi.
Hạ Ngôn Tẫn theo bản năng nhíu mày, nhấn mạnh: “Thẩm Vi, bây giờ tôi mới là kim chủ của cô!”
“Đúng đúng đúng,” tôi ngáp một cái, tiến lại gần Hạ Ngôn Tẫn hơn, cong mắt: “Vậy kim chủ đại nhân có muốn được dính dính không?”
Tôi tùy tiện trêu ghẹo một câu, nhưng lần này lại không thấy vẻ vừa tức vừa thẹn quen thuộc của Hạ Ngôn Tẫn.
Anh ta chỉ liếc nhìn Hứa Chi Tuyết, sau đó với vẻ đắc ý nhẹ, hơi ngẩng cằm lên, giọng nói ẩn chứa vài phần vui sướng dè dặt:
“Thẩm Vi, tôi biết ngay cô có ý đồ bất chính với tôi mà!”
Tôi: “???”
Tôi sững sờ, cơn buồn ngủ tiêu tan đi bảy tám phần, đứng thẳng người lên và có chút vui vẻ.
Đang nghĩ thầm rằng cái tên gỗ đá Hạ Ngôn Tẫn này cũng biết thông suốt rồi sao, thì tôi lại nghe thấy anh ta lên tiếng, có vẻ hơi sốt ruột:
“Cô không chỉ ham tiền của tôi, mà còn thèm thân thể của tôi nữa!”
Tôi bị sặc nước bọt của chính mình, thầm nghĩ người này một khi đã thông suốt thì tốc độ cũng nhanh như vậy sao?
Tôi thầm “chậc” một tiếng, thuận theo lời anh ta gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là đang thèm thân thể của cậu.”
Chắc Hạ Ngôn Tẫn cũng không ngờ tôi sẽ thừa nhận thẳng thừng và trực tiếp như vậy, nụ cười trên mặt anh ta cứng đờ trong chốc lát, không tự chủ được quay đầu nhìn Hứa Chi Tuyết.
Tôi cũng nhìn theo, trong lòng đã hiểu rõ.
Xem ra là tìm được một “quân sư quạt mo” rồi.
Nhận được ánh mắt cầu cứu của Hạ Ngôn Tẫn, Hứa Chi Tuyết bước đến bên cạnh tôi, vô cùng tự nhiên khoác tay tôi:
“A Tẫn người này chỉ thích đùa bừa thôi, Thẩm tiểu thư đừng để ý đến anh ấy.”
Mặt Hạ Ngôn Tẫn lập tức đen lại.
Khi anh ta bước lên một bước, tôi đang bình thản rút tay ra khỏi tay Hứa Chi Tuyết.
“Đương nhiên tôi sẽ không bận tâm đến những lời nói đùa này.”
Tôi nghiêng đầu mỉm cười với Hứa Chi Tuyết, rồi nắm ngược lại cổ tay cô ấy: “Nhưng tôi vốn quen bá đạo rồi, khi nắm tay người khác cũng thích nắm quyền chủ động, A Tuyết không để ý chứ?”
Hứa Chi Tuyết bị tiếng “A Tuyết” của tôi gọi đến mức có chút luống cuống.
“Nếu A Tuyết không ngại, thì gọi tôi là Vi Vi nhé.”
Tôi tiếp tục thể hiện thiện ý với Hứa Chi Tuyết, nhưng lại bị Hạ Ngôn Tẫn đột ngột ngắt lời.
“Cái gì mà Vi Vi với A Tuyết... Hai người thân thiết từ lúc nào vậy!”
Anh ta hừ lạnh một tiếng thật mạnh, thô bạo túm lấy tay tôi, rồi giải thích một cách che đậy: “Thẩm Vi tôi cảnh cáo cô, A Tuyết cô ấy… là người của tôi, cô không được động vào cô ấy!”
Tôi “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn để Hạ Ngôn Tẫn nắm tay dắt ra ngoài, cũng không tiện nhắc nhở anh ta rằng lúc này hành động đúng đắn phải là đi kéo tay Hứa Chi Tuyết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất