Chương 4:
Bạch nguyệt quang tên là Hứa Chi Tuyết, là một diễn viên nhỏ.
Nghe nói hai người nối lại tình xưa trong một buổi tiệc rượu.
"Cô Thẩm chắc cũng biết một vài chuyện trong giới đó," Hứa Chi Tuyết mỉm cười với tôi, đưa tay vén tóc lên một cách duyên dáng và dịu dàng: "Nếu không phải A Ngôn đỡ rượu giúp em thì lúc đó em không biết phải làm sao nữa."
"Hạ Ngôn Tẫn đỡ rượu giúp cô à?"
Tôi nhướn mày, không nhịn được mà lên tiếng: "Anh ta say rồi cô có chống đỡ nổi không?"
Năm tốt nghiệp đại học, trong buổi họp lớp, Hạ Ngôn Tẫn bị một nhóm bạn chuốc say.
Người này bình thường đã quen thói ngang ngược, khi say lại không cho người khác đụng vào. Cuối cùng Lâm Phong phải gọi điện cho tôi.
Khi tôi đến đón Hạ Ngôn Tẫn, anh ta đang cố nhảy lên bàn múa tay múa chân, một đám người xung quanh muốn lên can nhưng lại không dám.
Tối hôm đó tôi đã trực tiếp đánh cho Hạ Ngôn Tẫn bất tỉnh rồi cõng về nhà anh ta.
Tôi liếc nhìn cánh tay trắng nõn của Hứa Chi Tuyết, thầm nghĩ chẳng lẽ "nhân bất khả mạo tướng" (không thể trông mặt mà bắt hình dong)?
Nhưng bạch nguyệt quang rõ ràng đã hiểu lầm ý của tôi.
Mặt cô ấy đỏ bừng, nụ cười e thẹn: "A Ngôn khi say rất đáng yêu, cũng rất… bạo dạn."
Hai chữ "bạo dạn" quả thực mang nhiều ý nghĩa.
"Xem ra hai người ở bên nhau rất vui vẻ."
Tôi vừa định mở lời thì Hạ Ngôn Tẫn đi tới.
Anh ta ngồi thẳng xuống bên cạnh Hứa Chi Tuyết, thản nhiên vòng tay ôm lấy vai cô, nhướn mày khiêu khích tôi:
"Thế nào, đại tiểu thư Thẩm, người tôi chọn cũng không tệ chứ?"
"Đúng là không tệ."
Tôi liếc nhìn tư thế ôm người như ôm anh em của Hạ Ngôn Tẫn, quay đầu mỉm cười ôn hòa với Hứa Chi Tuyết: "Cô Hứa dáng vóc, ngoại hình đều rất tốt, có hứng thú chuyển sang làm người mẫu không?"
"Cô ngay trước mặt tôi mà lại đi đào người của tôi?"
Chưa kịp để Hứa Chi Tuyết lên tiếng, Hạ Ngôn Tẫn đã sa sầm mặt, lạnh lùng mỉa mai: "Cho dù Tiểu Tuyết có đồng ý với cô... Thẩm Vi, cô còn tưởng mình là đại tiểu thư nhà họ Thẩm ngày xưa sao, trong tay còn nhiều tài nguyên đến vậy à?"
"Tôi không phải còn có 50 vạn mỗi tháng mà anh cho à?"
Tôi tiếp tục ném cành ô liu về phía Hứa Chi Tuyết: "Cô Hứa suy nghĩ một chút nhé?"\