Triệu Tiểu Cúc nghĩ rất thấu đáo, thay vì để dành tiên cho cha cưới mẹ kế, nàng ấy chi bằng mua nhà cho mình. Sống trong nhà mình, nuôi dạy em trai mình, không ai có quyền đuổi nàng đi!
Không dừng lại ở đó, tiểu cô nương trước nay vốn bị người ta phớt lờ dần trở thành của hiếm trong thôn, được đối xử tử tế. Ở thôn Cát Tường, rốt cuộc không nghe thấy những lời xúc phạm nữ giới như "nha đầu”,"của nợ" đó nữa.
Đây là một sự thay đổi rất lớn!
Lý Nam đeo cặp sách nhỏ, được tiểu ca Lý Tiểu Bảo nắm tay dắt về nhà.
Về đến nhà, Lý Nam đã thấy mẫu thân, mắt sáng lên, hất tay tiểu ca ra rồi chạy về phía mẫu thân: "Nương, nương, nương là nương tốt nhất trên đời, nương là Bồ Tát sống."
Liễu Phán Nhi cúi đầu nhìn Lý Nam đang lao về phía nàng, khom lưng ôm lấy Lý Nam mũm mm, khá nặng tay: "Ôi chao, A Nam nhà ta ăn kẹo à? Miệng ngọt quái"
Lý Nam được mẫu thân ôm, dùng hai tay nựng mặt mẫu thân lên hôn mấy cái: "Nương, A Nam nói thật. Không phải con khen người, là Chiêu Đễ tỷ tỷ, bạn cùng bàn của con khen nương. Nàng nói vì nương đối xử tử tế với nữ tử, làm chỗ dựa cho nữ tử, nàng ở nhà rốt cục có thể ăn no, cũng có quần áo mới mặc."
Tên là Chiêu Ðễ*, tức nhà cô nương đó rất ngóng sinh con trai.
Ý? Hay ghê!
Chế độ trọng nam khinh nữ khiến họ không coi trọng nữ tử trong gia đình mình.
Lý Tiểu Bảo đi tới bên cạnh mẫu thân: "Nương, người đừng ôm A Nam, nó lại ngủ trong giờ học.
Lý Nam gật đầu: "Chiêu Đễ tỷ siêng lắm, học hành vô cùng chăm chỉ. Nàng nói sẽ học thật giỏi để làm việc cho nương, sau này kiếm thật nhiều tiền."
Liễu Phán Nhi hiểu ra, trán cụng trán với con gái: "Ta là nữ tử, ta có năng lực, đương nhiên sẽ thay đổi hoàn cảnh của nữ tử. Nhưng nữ hài tử vẫn nên học một kỹ năng nào đó, tự cường tự lập.
Lý Nam vội duỗi tay ra toan bịt miệng ca ca, không để ca ca cáo trạng, nhưng đột nhiên phát hiện đang được mẫu thân ôm nên không thể với tới miệng ca ca, bèn nảy ra ý định bịt tai mẫu thân lại.
(*) Gốc là ‡ã## (Chiêu Đễ), chữ ‡ä (chiêu) nghĩa là hy vọng, kỳ vọng, mong muốn, chữ #Z (Đề) được ghép bởi bộ # (nữ) và bộ Z (đệ) tức con trai em trai nói chung.
Lý Nam hơi chu miệng: "Những gì Quách nương tử giảng, con đều học hết rồi, vả lại học chiều buồn ngủ lắm, đang ngồi thì ngủ thiếp đi, A Nam cũng không biết lý dol"
Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười, nhà nàng có một bé đáng yêu, sao mà dễ lừa quá vậy?
"A Nam, tại sao con lại ngủ?" Liễu Phán Nhi nhẹ giọng hỏi, không trách mắng.
Mẫu thân không nghe thấy!
Liễu Phán Nhi thả Lý Nam xuống, ngồi xổm rồi nhìn thẳng vào mắt Lý Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, lúc trước con nói muốn thi khoa cử, con đương nhiên không được ngủ gà ngủ gật, phải học tập thật chăm chỉ. Người xưa có quyết tâm treo đầu lên rường(*), đ.â.m dùi vô vế(**), ta không mong con khắc khổ như vậy, nhưng cần con lúc đi học không được ngủ gà ngủ gật, cái này không quá đáng."
Lý Tiểu Bảo ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn mẫu thân, lần trước cậu ngủ trong giờ học bị Quách phu tử nói với mẫu thân, mẫu thân vào đánh tay cậu ba cái.
"Nương, lần trước con ngủ gà ngủ gật, nương đánh vào tay con!" Lý Tiểu Bảo tỏ vẻ không phục, mẫu thân không đối xử bình đẳng, mẫu thân thiên vị.
Liễu Phán Nhi cười cười: "Được rồi, sau này cố gắng đừng ngủ. Nếu mệt quá thì hẳn ngủ."
Nghe vậy, Lý Tiểu Bảo không ghen tị với Lý Nam nữa: "Nương, con biết sai rồi, sau này sẽ không lười biếng cùng muội muội nữa."
(*) (**) Nói về hai tích cổ của Trung Quốc trong sách Tam Tự Kinh:
(*) Tôn Kính đời Tấn đêm khuya đọc sách, e rằng buồn ngủ, bèn lấy dây cột tóc treo lên rường nhà, hễ ngủ gục thì dây sẽ kéo đầu cho tỉnh, tiếp tục dùi mài kinh sử.
(**) Tô Tần đời Chiến quốc đọc sách binh pháp của Khương Thái Công, canh khuya đêm lặng, mắt mỏi buồn ngủ, bèn lấy cây dùi đ.â.m vô vế cho đau mà tỉnh.
Liễu Phán Nhi cười và xoa đầu Lý Tiểu Bảo, cho dù đứa trẻ này thông minh nhưng nó cũng chỉ mới bốn năm tuổi mà thôi.
"Tiểu Bảo nhà chúng ta là giỏi nhất, nếu buồn ngủ thì lén chợp mắt một lát, tỉnh rồi lại nghe giảng, hiệu quả sẽ tốt hơn. Nhưng buổi tối vẫn phải ngủ sớm, ban đêm ngủ ngon, ban ngày mới tỉnh táo."
Nghe mẫu thân nói, Lý Tiểu Bảo gật đầu: "Con biết rồi. Mấy ngày nay con lén chạy đi xem đại ca làm việc nên ngủ hơi muộn."
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay.
Lý Tiểu Bảo vừa nói ca ca, Lý Đại Bảo đã tới.
Mặt Lý Đại Bảo lộ rõ vẻ vui mừng, thần thái sáng láng: "Nương, xưởng ép dầu bằng sức nước của chúng ta cuối cùng cũng đã hoàn thành!"
Nghe vậy, Liễu Phán Nhi cũng rất vui: "Tranh thủ lúc trời chưa tối ta qua xem nga. Tiểu Bảo, A Nam, các con có muốn đi chung không?"
Lý Nam gật đầu lia lịa: "Nương, A Nam muốn đi! Cái này là do đại ca làm đó."
Ban đầu Liễu Phán Nhi chọn vị trí này là vì nàng nhìn trúng dòng nước chảy xiết, có thể cung cấp nhiều sức nước hơn.
Nghe đệ đệ muội muội nói, Lý Đại Bảo vội vàng giải thích: "Bản vẽ của xưởng ép dầu bằng sức nước này là do mẫu thân vẽ. Thiết bị bên trong là Vương thợ mộc và Chu thợ rèn cùng nhau chế tác. Ca học hỏi họ, mấy thứ nhỏ nhặt không quan trọng mới do ca làm. Các ngươi ra bên ngoài phải khiêm tốn một chút, tuyệt đối đừng nói là ta làm."
"Dạ, nương." Lý Nam và Lý Tiểu Bảo nhanh chóng cất cặp sách vào phòng, sau đó cùng nương đến xưởng ép dầu bằng sức nước xem thử.
Liễu Phán Nhi cười: "Đại Bảo nói đúng, lúc nào cũng phải khiêm tốn. Hai con mau cất cặp sách đi, chúng ta cùng qua xem."
Lý Nam kéo tay đại ca: "Dẫu sao ngày nào đại ca cũng bận rộn ở đó, cho dù không phải do một mình đại ca làm ra, nhưng đại ca cũng bỏ công mài”
Xưởng ép dầu bằng sức nước cách đây một dặm, nơi dòng nước chảy xiết.
Lý Tiểu Bảo cũng gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta phải đi cổ vũ đại ca!"
Cái này là dùng gỗ và sắt tạo thành, chắc và bền, mỗi lần có thể bỏ vào hai mươi miếng bã bánh, sau khi mở ra và đổ nước vào miệng, nước chảy vào trong, nhanh chóng kích hoạt, kéo theo bánh răng chuyển động khiến thiết bị ép dâu chạy, không ngừng ép bã bánh, màu sắc của hạt cải dầu rất đậm, chảy ra từ miệng ra dầu.
Bên bờ sông có xây dựng ba gian phòng bằng đá, bên trái là mài đá thuỷ lực, vệ sinh sạch sẽ, loại bỏ những vụn hạt cải dầu có tạp chất.
Ở giữa là hai nồi lớn, dùng để hấp và xay vụn hạt cải dầu, hạt cải đầu sau khi hấp chín, để vào trong cái vải lông màu trắng che chắn lại, bọc kỹ đè chặt, sau đó để vào trong dụng cụ ép.
Nàng hy vọng thông qua nỗ lực của bản thân, cả thôn và thậm chí cả thị trấn có thể tự do sử dụng dầu ăn, có đủ dầu hạt cải để nấu ra những bữa ăn ngon.
Ánh mắt của Liễu Phán Nhi cũng nở nụ cười: "Được lắm, như vậy vừa sạch, vừa đỡ tốn sức. Tiết kiệm được sức mạnh của động vật, có thể dùng để khai hoang."
Tuy không phải là lân đầu tiên nhìn thấy dầu chảy ra, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều khiến cho tâm trạng của Lý Dung kích động.
Trước đây con bé nói với nương của con bé là muốn phụ trách quản lý xưởng ép dầu, vì vậy hễ có thời gian là con bé lại chạy tới đây. Từ thiết kế của nhà xưởng cho tới chế tạo của các loại thiết bị, con bé đều hiểu rõ.
Lý dung chỉ về phía dầu chảy ra, với vẻ mặt vui mừng: "Nương ơi, ra dầu rồi."
Thôn Cát Tường thu hoạch được rất nhiều hạt cải dầu, sau khi có xưởng làm việc thì sẽ đi ép dầu, giảm bớt không ít tiền, coi như là tiền tăng ca.
Dù là xào rau, hay là chiên dầu cũng đều có thể ăn được.
Lý Đại Bảo rất đắc ý, chạy tới bên cạnh Liễu Phán Nhi: "Nương, con học được rất nhiều kỹ năng từ chỗ Vương sư phụ và Châu sư phụ. Đợi sau này có người bằng lòng xây dựng xưởng ép dầu, con muốn tiếp tục đi luyện một lần, để biết tường tận hết luôn.”