Đại Vương Bách Hóa Xuyên Không Trở Thành Mẹ Kế Ác Độc Không Được Chào Đón

Chương 469: “Mua Heo Nhìn Vòng”

"Bây giờ muội cảm thấy nhỏ, nhưng cũng chỉ là làm mai, chưa chắc là chỉ nói vài lời đã thành công. Cho dù hai nhà đồng ý, thì cũng phải chuẩn bị đủ mọi cấp bậc lễ nghĩa, cũng phải một, hai năm, đến lúc đó mười sáu mười bảy tuổi thì mới lập gia đình."

Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi thành thân khi mười sáu mười bảy tuổi, có chút đau lòng, nghĩ nghĩ: "Tiểu Hoa tỷ, ta nghe nói con gái đợi đến 18 tuổi thì mới trưởng thành đầy đủ, xương cốt, lục phủ ngũ tạng mới hoàn toàn phát triển hết. Thể lực cũng tốt, tương lai sinh con cũng tốt. Nếu không khi còn quá nhỏ, khung xương còn chưa phát triển hết mà đã sinh con, chuyện này sẽ rất hại cho cơ thể."

Lưu thị sững sờ, bán tín bán nghi: "Phán Nhị, thật sao?”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đương nhiên là thật, việc này liên quan đến mấy đứa nhỏ, ta còn có thể đùa giỡn với tỷ sao? Ở nhà chúng ta, cho dù là con gái hay con trai, đều phải đợi 18 tuổi thì mới được thành thân."

"Hả?" Lưu thị sững sờ: "Mười tám thành thân cũng được, nhưng việc hôn nhân phải quyết định sớm một chút. Cũng không thể đợi đến khi đứa nhỏ 18 thì mới bắt đầu đính hôn. Con trai có thể nói chuyện lập gia đình sau, nhưng con gái thì không được. Sang năm ta còn phải nói chuyện hôn nhân của A Phương. Phán Nhi, muội tham mưu cho ta một chút, nên tìm nhà chồng cho A Phương như thế nào?”

Liễu Phán Nhi thấy Lưu thị kiên trì thì cũng không thể thuyết phục tiếp, thật ra Lưu thị nói rất đúng, có rất nhiêu người đính hôn vào lúc 13 14 tuổi, không chỉ ở nông thôn mà trong thành cũng như thế.

Qua mười lăm tuổi thì có thể thành thân.

Lưu thị nghĩ nghĩ: "Vốn ta cho rằng bây giờ lão tam làm quan, A Phương cùng A Lệ cũng rất thông minh, biết chữ, tìm tú tài cũng được, tương lai có thể thi đậu công danh, cũng không tệ. Nhưng mà vào khoảng thời gian trước, nãi nãi sát vách sinh nhật, mời gánh hát, hát một màn kịch, khiến cho ta cảm thấy rất khó chịu ở trong lòng."

Nghe được lời của Lưu thị thì Liễu Phán Nhi cùng Lý Nguyên Thanh nhìn nhau xem xét, có thể nhìn thấy vẻ khinh thường trong mắt của nhau.

Lý Nguyên Thanh cũng tò mò, thật ra Lưu thị cũng không yêu cầu quá cao.

Là câu chuyện gì mà lại khiến Lưu thị không dám tìm tú tài?

Đừng nói là tìm tú tài, cho dù tìm cử nhân thì cũng không quá đáng.

Hắn là quan tam phẩm, Liễu Phán Nhi là cáo mệnh phu nhân tam phẩm. Mặc dù Lý Phương cùng Lý Lệ không gọi Liễu Phán Nhi là nương, nhưng ở trong tộc, tất cả đều được ghi dưới danh nghĩa của Liễu Phán Nhi, tương đương với dưỡng nữ.

Lưu thị thốn thức: "Hát một người thư sinh học hành gian khổ mười năm, cũng là thê tử giúp chồng dạy con, hiếu thuận với cha mẹ chồng. Sau khi thi đậu công danh thì được công chúa coi trọng, rồi lại được ban cưới. Cùng chung chồng với công chúa, phục thị quan trạng nguyên, cuộc sống mỹ mãn, một nhà hoà thuận vui vẻ. Nhưng ta cảm thấy quá oan uổng, ức h.i.ế.p người quá đáng."

Liễu Phán Nhi nhíu mày, hiếu kỳ hỏi: "Hí kịch gì mà lại ảnh hưởng đến tỷ nhiêu như vậy?"

Còn có chuyện càng quá đáng hơn, nam kiều thê mỹ thiếp, vợ cả nghèo hèn, không được ai hỏi thăm, hoặc c.h.ế.t đi.

Chỉ là ở ngoài không viễn mãn giống như trong vở kịch, cũng là do người ta cố ý nói bừa.

Ngoài đời là vợ cả tự hạ mình làm thiếp, nhưng chưa đến một năm liền qua đời, quan trạng nguyên xuất gia, Tây Dương công chúa phủi m.ô.n.g một cái, lôi đồ cưới đi, lại tái giá.

Tây Dương công chúa vẫn còn tiền lệ ở đây.

Thậm chí Liễu Phán Nhi còn hoài nghi đây là Tây Dương quận chúa cố ý tìm người soạn lại thoại bản để tẩy trắng cho mình.

Lưu thị nói tiếp: "Vợ chính thức đã ở nhà khổ cực nhiều năm như vậy, ban ngày làm việc, buổi tối dệt vải thêu hoa, kiếm lương thực cho cả nhà ăn, còn kiếm tiền cho trượng phu mua bút mực giấy nghiên, đi thi, mệt mỏi, bị hoa mắt, dung mạo phai tàn, cuối cùng trở thành một người vợ xấu xí."

"Trượng phu lên như diều gặp gió, thành thân cùng công chúa. Công chúa kim chỉ ngọc diệp, thân phận tôn quý, tất nhiên là xinh đẹp như hoa, lúc này, làm gì còn có chuyện của vợ cũ nữa? Sau khi xem vở kịch đó, ta liền thay đổi đối tượng nhà chồng cho A Phương cùng A LỆ."

"Hoặc là trực tiếp tìm cử nhân hoặc tiến sĩ làm quan, không cần phải chịu khổ cùng chồng, nhưng mà ta lại lo lắng A Phương cùng A Lệ nhà ta có bản tính đơn thuần, nếu đến nhà đó thì sẽ bị mẹ chồng bắt nạt."

"Mặc dù có chỗ dựa là các ngươi, nhưng không thể làm phiên các ngươi ở mọi chuyện được, cho nên ta quyết định tìm nhà chồng cho A Phương cùng A Lệ ở ngay trấn Cát Tường. Biết gốc biết rễ, hơn nữa cũng gần, ta cũng có thể chăm sóc được. Có nhà mẹ đẻ thân quyến ở đây, ta hô hét to như vậy cũng có thể làm chỗ dựa cho A Phương A Lệ.

Nghe lời Lưu thị phân tích, Liễu Phán Nhi biết Lưu thị đã tính toán rất kỹ: "Tiểu Hoa tỷ, tỷ nghĩ vậy cũng không sai. Mấy đứa nhỏ trong nhà ta có cửa hàng, không thiếu tiền xài. Tìm người biết gốc biết rễ như vậy thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn. Tương lai sinh thêm mấy đứa bé, để bọn chúng đi thi, cũng có thể đổi nhà."

Mặt mày Lưu thị hớn hở, nàng ấy cũng nghĩ như vậy, cuộc đời ngắn ngủi mấy chục năm, nàng ấy cũng không muốn làm khổ con gái: "Phán Nhi, muội cũng cảm thấy phân tích của ta rất tốt đúng không?”

Liễu Phán Nhi gật đầu: "Đó là đương nhiên, nếu không phải mẹ ruột thì sẽ không thể bỏ qua ý định kia. Thật ra công danh lợi lộc cũng chỉ thoảng qua như mây khói. Chỉ có mẹ ruột mới đặt cuộc sống thoải mái của con gái lên hàng đầu."

Lưu thị rất tán thành, gật đầu một cái: "Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy. Lúc trước nghe Đại Bảo học một câu thơ khiến ta nghe mà lòng rất chua xót, ta cũng quên nó như thế nào, ta nhớ được ý. Chợt thấy liễu xanh tối lại, một năm rồi lại một năm, cô đơn, hối hận trượng phu được phong hầu."

Liễu Phán Nhi nở nụ cười, cảm thấy Lưu thị thú vị: "Chợt thấy mạch đầu dương liễu sắc, hối hận dạy vị hôn phu mịch phong hầu."

"Năm đó chúng ta làm con dâu cũng biết, một hiếu chữ đặt trên đầu. Mẹ chồng có rất nhiều thủ đoạn với con dâu! Lúc trước muội cùng tam đệ sớm phân nhà, có lẽ là tiếp xúc không nhiều. Nhưng mà ta đã chịu đựng đủ rồi!"

Liễu Phán Nhi cười, thấy Lưu thị hiểu rõ mọi chuyện thì mong rằng nàng ấy đã có tính toán về hôn nhân của A Phương cùng A Lệ.

Nghe nói như thế, Liễu Phán Nhi kinh ngạc: "Đây là tỷ xem mẹ chồng trước rồi mới xem con rể sao?"

Lưu thị cười, nhìn ra bên ngoài một chút, thấy mấy đứa nhỏ không nghe lén thì mới nhỏ giọng nói: "Đường nương tử, người này, muội biết không, người này không tệ. Khiến người ta cảm thấy rất yên tâm, hơn nữa tính cách cũng cởi mở, cũng rộng lượng. Nếu có người mẹ chồng có lý lẽ như vậy thì cuộc sống của con dâu cũng thoải mái hơn."

"Tiểu Hoa tỷ, cái gì tỷ cũng đã nghĩ rồi, tỷ thử nói một chút xem, tỷ nhìn trúng con cái nhà ai? Chỉ cần đó là người đáng tin cậy thì ta sẽ không ngăn cản."

Lưu thị nghiêm túc, vẻ mặt thành thật: "Đó là đương nhiên, nhìn nhau trong việc hôn nhân cũng giống bán heo nhìn vòng vậy. Heo có tốt hay không thì phải nhìn vào chuồng trước? Nhi tử có được hay không thì để sang một bên trước, cần phải xem mẹ chồng là người thế nào đã."

Lưu thị liên tục gật đầu: "Đúng vậy, chính là câu thơ này. Ta là một người phụ nữ chưa từng được đi học, vậy mà sau khi nghe xong thì trong lòng vẫn luôn cảm thấy khó chịu, đừng nói là mấy cô gái đã được đi học. -"

Nghe được lời của Lưu thị thì Lý Nguyên Thanh cũng cười.

Mua heo nhìn vòng. Lời nói thô nhưng lý lẽ rất đúng.

Lưu thị thấy Lý Nguyên Thanh cười thì nhanh chóng giải thích: "Lão tam, đệ đừng cười, ta nói lời này có là đạo lý.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất