Liễu Phán Nhi nhỏ giọng nói: "Ta không thể nói cụ thể với Tiểu Hoa tỷ, nhưng tỷ nhớ, Nguyên Thanh cần phải dùng ông cụ Chu để làm chút việc. Nếu muốn ông cụ Chu bán mạng thì phải để ông cụ Chu nhìn thấy chỗ tốt, đồng ý dốc hết sức, cũng không tiếc bỏ mạng."
Lưu thị nghe nói như thế thì hơi sững sờ, nàng ấy không rõ chuyện trong quan trường, nhưng cũng biết quan tam phẩm là người ở trên cao, phải làm tốt, phải hoàn thành nhiệm vụ của bệ hạ, vậy thì phải tốn nhiều thời gian và sức lực.
"Ta hiểu rồi! Ông cụ Chu kia là người kỳ lạ, ông ta cũng biết một số người ở cả ngoài sáng lẫn trong tối. Đối xử tốt với Anh Nương, coi trọng đứa con trong bụng Anh Nương thì sẽ khiến Ông cụ Chu nhìn thấy hy vọng.
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Muốn cho ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ trước. Ông cụ Chu là người tinh tường như vậy, có thể thừa cơ khiến một tổ dân cờ b.ạ.c của Triệu Lão Lại bị bắt thì chắc chắn có thể nghĩ rõ ràng."
Lưu thị cười: "Muội nhìn Nguyên Thanh bị hai đứa bé ép buộc kìa, muội không đến giúp đỡ sao?"
Liễu Phán Nhi lắc đầu, nở nụ cười: "Muội sẽ không xen vào việc của người khác, đây là quá trình trao đổi của Lý Nguyên Thanh cùng mấy đứa nhỏ. Đến giờ rồi, chúng ta chuẩn bị dùng bữa."
Lưu thị thấy thế thì cũng cảm thấy hẳn là nên để mấy đứa nhỏ ở chung với Lý Nguyên Thanh nhiều một chút.
Phía ngoài Lý Nguyên Thanh một đầu đay rối, bị một trai một gái lên án ánh mắt nhìn chằm chằm: "Hiện tại tiểu cô cô đã thay đổi tốt hơn."
Hu con không tin. Lý Nam kiêu ngạo, khoanh tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, bộ dáng như nếu cha không có một lý do thích hợp thì sẽ không bỏ qua. Lý Tiểu Bảo cũng giống cười mà không phải cười: "Cha, không phải tiểu cô cô thay đổi tốt hơn, mà bây giờ nàng đang ở thế yếu hơn chúng ta, cho nên mới như vậy. Nếu như nàng lợi hại hơn chúng ta thì nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng, đối xử với chúng ta rất tệ."
Lý Nguyên Thanh vò đầu, bây giờ tiểu hài tử đều khó đối phó như vậy sao?
"Cha có nguyên nhân, nhưng mà bây giờ không thể nói cho các con biết. Đợi đến khi các con lớn hơn một chút thì cha sẽ nói cho các con. Xin các con tin tưởng cha, được không?”
Lý Tiểu Bảo hỏi: "Vậy phải đợi bao lâu?" "Vào giờ này sang năm, cha sẽ cho các con đáp án." Lý Nguyên Thanh nghĩ nghĩ, một năm không dài cũng không ngắn, nếu như quên thì hắn cũng không cần giải thích. Nếu như bọn họ chưa quên, đến lúc đó cũng sẽ có đáp án, cũng có thể nói cho mấy đứa nhỏ.
Lý Tiểu Bảo lôi kéo tay nhỏ của muội muội: “Cha sẽ không gạt chúng ta, tin tưởng cha một lần, có được không?"
Lý Nam gật đầu: "Được rồi, vì ca ca cho nên sẽ tin cha một lân."
Nghe nói như thế, Lý Nguyên Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn A Nam cho cha một cơ hội, được rồi, đi ăn cơm."
Lý Nam mở cánh tay ra: "Cha ôm một cái."
Lý Nguyên Thanh vừa ôm vừa cười ha hả nói: "Ta đi ăn cơm cùng con gái nhỏ mập mạp và con trai gầy."
Lý Nam lại không vui: "Cha, nghe con gái mập mạp không hay."
"Ta đâu có nói sai? A Nam là một con heo mập." Lý Nguyên Thanh ôm hai đứa bé, mỗi bên ôm một đứa, rõ ràng là Lý Nam bên này nặng hơn so với Lý Tiểu Bảo không ít.
Lý Nam nghe thấy cha nói mình là "con heo mập" thì càng không vui, quá khó nghe: "Oa... Rõ ràng người ta vẫn là con nhỏ của nương, tại sao đến chỗ cha lại trở thành con heo mập?" Nghe thấy của tiếng khóc Lý Nam, Lý Nguyên thanh đơ ra, chỉ đùa với tiểu nữ nhi một cái mà cô bé lại tưởng thật: "Vậy thì là bảo bối của được không?"
"Không được!" Lý Nam trực tiếp từ chối. "Vậy thì kẹo trái cây ngọt ngào, được không?" Lý Nguyên Thanh lại đổi một tên khác, không có đủ vốn từ, sắp dùng hết rồi.
Lý Nam lắc đầu: "Không được, lúc trước cha gọi nương là bảo bối kẹo trái cây ngọt ngào."
Lý Nguyên Thanh lập tức đỏ mặt, cái đứa nhỏ này, thế mà lúc trước khi ở kinh thành lại trốn ở dưới giường. Hiếm khi nói được vài lời dỗ ngon dỗ ngọt, vậy mà còn bị xú nha đầu này nghe được. "Hừ, nếu con cảm thấy con heo béo khó nghe thì đổi thành cục thịt nhỏ." Lý Nguyên Thanh có chút thẹn quá thành giận.
Lý Nam nghĩ nghĩ, cục thịt nhỏ, chung quy cũng dễ nghe hơn con heo béo một chút: "Được rồi!" Trong phòng ăn Lưu thị nghe thấy những lời Lý Nam nói thì cười ha ha, chế nhạo nhìn về phía Liễu Phán Nhi: "Không nghĩ tới tam đệ lạnh lùng lại có thể nói được lời nói ngọt ngào, dễ nghe như vậy!"
Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười: "Tiểu Hoa tỷ, tỷ nói bậy bạ gì đấy!"
Lưu thị cười trộm: "Người trẻ tuổi cũng nen nhu vay phai ngot ngao. Nhu vay thi mới có thể sớm sinh con."
Liễu Phán Nhi lắc đầu bật cười, đưa tay nhéo Lưu thị ở bên cạnh một chút: "Tiểu Hoa tỷ, ta cảm thấy, đừng nên làm mai cho A Phương và A Lệ trước, hẳn là ta nên nói về hôn sự của tỷ, phải gả tỷ ra ngoài.
Lưu thị lắc đầu liên tục, nhanh chóng cầu xin tha thứ: "Ta cũng đã ở tâm tuổi này, không thể làm gì được. Muội đừng coi những gì vừa rồi tỷ nói là thật."
Liễu Phán Nhi phản bác, chuyển chủ đề sang người của Lưu thị.
"Chuyện này có là gì chứ? Tam quả phụ người ta còn có cháu trai không chênh lệch với A Lệ bao nhiêu, vậy mà còn gả được đi. Dựa vào tuổi tác của tỷ để nói về việc hôn nhân, cơ thể cũng tốt, nói không chừng còn có thể sinh thêm một đứa đấy.
Lưu thị chắp tay: "Tỷ nói này Phán Nhị, coi như tỷ van muội, đừng nhắc chuyện tái hôn với tỷ, cho dù có là nam nhân tốt thì ta cũng không dám gả. Thứ nhất, dung mạo ta bình thường; Thứ hai, ta thật sự sợ. Nhảy vào hố lửa một lần rồi, ta cũng không muốn nhảy vào hố lửa lần thứ hai. Vừa rồi là do tỷ tỷ không đúng, sau này tỷ sẽ không cười muội và Nguyên Thanh." Liễu Phán Nhi nở nụ cười: "Đây là hai chuyện khác nhau, lời này của muội vĩnh Vĩnh hữu hiệu. Chỉ cần tỷ muốn, lúc nào cũng có thể nói với muội. Bằng không chờ đến khi hai đứa con gái lập gia đình, tỷ lại không nỡ để con gái rời di tỷ lại lẻ loi, chẳng phải sẽ rất khó chịu sao?"
Lưu thị nghĩ nghĩ: "Vậy các ngươi nhanh chóng sinh con, tỷ sẽ chăm con cho các ngươi. Chẳng lẽ ta còn không tận tâm bằng mấy người hầu kia sao?"
Liễu Phán Nhi dở khóc dở cười: "Tiểu Hoa tỷ, đương nhiên là ta tin tưởng tỷ, nhưng ta cũng hy vọng tỷ có thể khiến bản thân mình thoải mái trước, sau đó mới đến chúng ta."
Lưu thị nghe nói như thế thì trong lòng cảm thấy vui vẻ: "Được, trong lòng ta biết r6. Neu gap nguoi dang tin cay thi ta cũng ga đi, như vậy được chưa? Nếu không gặp được thì cũng thôi. Thật ra có đôi khi nhìn thấy Tam quả phụ cùng ông cụ Chu thương nhau thì ta cũng cảm thấy bội phục nàng.”
Liễu Phán Nhi hạ giọng: "Tiểu Hoa tỷ, làm người mà, tuy nói không thể có ranh giới cuối cùng quá thấp giống Tam quả phụ nhưng cũng không thể phủ nhận chuyện Tam quả phụ vượt qua nhiều khó khăn, người ta gả đến đây, hơn nữa cuộc sống còn không tệ. Ở trong tình huống nào thì sẽ làm chuyện hợp với tình huống đó." Lưu thị rất tán thành, mắt lộ vẻ bội phục: "Vào lúc còn nghèo, đúng là Tam quả không có ranh giới cuối cùng, đã qua lại với không ít lão già, đó cũng là chuyện không còn cách nào khác. Trong nhà không có nam nhân, không làm được việc nặng, một nhà này phải sống như thế nào? Còn không phải dựa vào Tam quả phụ lo liệu hết sao? Người khác xem thường nàng, nhưng ta cảm thấy nàng rất tốt." ebookshop.com - ebook truyện dịch giá rẻ