Đan Đại Chí Tôn

Chương 1134

- Ha ha, Khương Phàm hẳn là chạy rất xa. 

- Coi như hắn chạy đến điểm cuối cùng của Luân Hồi bí cảnh, cũng chạy không thoát khỏi sự đuổi bắt của chúng ta. 

- Tưởng tượng hắn đang trốn đông tránh tây, đột nhiên đối diện gặp được chúng ta, sẽ là biểu hiện gì? 

- Hứa Đan, nhanh, xác định vị trí của hắn, ta đã không kịp chờ đợi muốn tra tấn hắn. 

Bọn hắn toàn bộ đều là tinh anh trong đại tân sinh Chí Tôn Kim Thành, linh văn đều từ ngũ phẩm đi lên. 

Mặc dù bình thường thuộc về những phe phái khác nhau, cũng đều có cạnh tranh cùng mâu thuẫn, nhưng mục tiêu hôm nay của bọn hắn lại thống nhất chưa từng có, mà còn vô cùng bức thiết. 

Chính là bắt sống Khương Phàm, lăng nhục Khương Phàm. 

Dùng cách thức mình đã chuẩn bị riêng, thay phiên nhau tra tấn Khương Phàm. Để Khương Phàm hưởng thụ ba tháng "Sống không bằng chết", để hắn triệt để sụp đổ, đánh mất đấu chí, biến thành phế vật. 

Cái này so với trực tiếp giết hắn càng sảng khoái hơn. 

- Chỉ cần xác định ngọc bài thì có thể xác định vị trí của hắn. 

Hứa Đan nâng Tử Ngọc La Bàn lên, định thần cảm nhận. 

Tất cả ngọc bài của Chí Tôn Kim Thành đều được đặc biệt chế tạo, không chỉ là chìa khoá mở ra pháp trận, còn có mang theo tiêu ký riêng. Chỉ cần khởi động la bàn liền có thể xác định rõ ràng phương vị của tất cả các ngọc bài. 

Mà ngọc bài bọn hắn giao cho Khương Phàm, còn làm tiêu ký càng đặc biệt hơn. 

- Tìm được rồi, ở nơi đó! 

Hứa Đan rất nhanh đã thu hồi la bàn, chỉ về hướng đông. 

- Nhanh nhanh nhanh, ta không chờ được nữa. 

- Khương Phàm, các gia gia tới đây. 

- Không được khinh thường, tên hỗn đản kia có khả năng là đang bố trí bẫy. 

Hơn ba mươi vị tử đệ Kim Thành kích động hô to. 

Tử Lân Cự Lang tru lên to rõ, chở bọn hắn xông vào rừng rậm. 

Bọn chúng to lớn lại vô cùng mạnh mẽ, phóng tới trong núi rừng gập ghềnh như giẫm trên đất bằng, sát khí hung tàn tràn ngập giữa khu rừng, khiến cho mãnh thú các nơi kinh sợ. 

Nửa ngày sau... 

- Đây là cái gì? 

- Là mắt ta có vấn đề sao? 

Bọn hắn cưỡi Tử Lân Cự Lang vây quanh một con lợn rừng to béo, biểu hiện quái dị. 

Lợn rừng nằm rạp trên mặt đất, tuyệt vọng run lẩy bẩy. 

Đàn sói gầm nhẹ, đầy rẫy hung quang. 

Răng nanh bén nhọn, móng vuốt tráng kiện đều giống như có thể xé nát nó bất cứ lúc nào. 

- Đây là Khương Phàm? Hắn biến thành heo? 

- Hứa Đan, ngươi xác định không có lầm? 

Bọn hắn trèo đèo lội suối phóng tới hơn ba trăm dặm, vậy mà lại bắt lấy một con lợn? 

Sắc mặt Hứa Đan càng khó coi hơn: 

- Ngọc bài chỉ dẫn đúng là nơi này. 

- Đây rõ ràng là con heo! 

Một người tức giận, vung kiếm bổ lợn rừng ra, máu tươi phun ra, nội tạng chảy đầy đất, bên trong rơi ra một khối ngọc bài. 

- Đây là... ngọc bài số sáu mươi chín? Là miếng mà chúng ta giao cho Khương Phàm? 

Hứa Như Lai không lo được buồn nôn, nhảy xuống cự lang, cầm ngọc bài lên. 

- Chúng ta bị chơi xỏ, hắn đã ngọc bài ném đi. 

Hứa Thừa n nhìn quanh dãy núi, bất đắc dĩ lắc đầu. 

Gia hỏa này quá ghê tởm, vậy mà lại cầm ngọc bài cho lợn rừng ăn, đây là đang nhục nhã bọn hắn là heo sao? 

Có người nghi ngờ: 

- Ngọc bài hẳn là Khương Phàm bị rơi, không phải cố ý ném. Không có ngọc bài, làm sao hắn rời khỏi Luân Hồi bí cảnh được? 

Hứa Thừa n lắc đầu nói: 

- Chúng ta đã đánh giá thấp Khương Phàm rồi. Rất có thể hắn đã đoán được ngọc bài có vấn đề, cho nên trực tiếp hủy, về phần tương lai rời khỏi, hắn có ba con đường có thể chọn. Một là kết giao với Phạm Thiên thư viện, một là cùng Yêu thú Đại La sơn làm giao dịch. Còn có cái thứ ba, hắn sẽ tìm được người của Đại Tự Tại điện, thông qua bọn hắn, rời khỏi nơi này. Tóm lại, hắn sẽ không lại thông qua Chí Tôn Kim Thành chúng ta. 

Hứa Thừa n vừa phân tích như thế, đám người bất giác giật mình. 

Đúng vậy, Khương Phàm tiến đến là cùng bọn hắn chém giết, nháo đến cùng, hoặc là hắn bị giày vò gần chết, kéo về Chí Tôn Kim Thành, như thế này hắn không cần ngọc bài, hoặc là hắn giết rất nhiều người của Chí Tôn Kim Thành, như thế này hắn cũng không dám thông qua Chí Tôn Kim Thành trở về, càng không cần ngọc bài. 

Bọn hắn càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cũng càng nghĩ càng cảm thấy khó xử. 

Tại sao bọn hắn lại nghĩ đến dùng ngọc bài định vị Khương Phàm? 

Lại còn đều không cảm thấy có vấn đề! 

Có một nữ hài nhi cúi đầu nhìn lợn rừng, bỗng nhiên cảm giác, cái này rất nhục nhã hình tượng! 

- Đáng chết! Hắn thông minh như vậy sao? 

Đám tử đệ Kim Thành nhìn rừng rậm mênh mông, ảo não lại uất ức. 

Không có ngọc bài, làm sao vây bắt Khương Phàm. 

Luân Hồi bí cảnh vô cùng mênh mông, muốn tìm một kẻ tận lực trốn đi, chẳng phải là mò kim đáy biển? 

Hứa Đan thu hồi la bàn: 

- Đều biểu hiện cái gì đấy, không có ngọc bài thì không tìm được Khương Phàm sao? Với tính cách của Khương Phàm, sau khi tiến đến khẳng định không thành thật, rất dễ dàng đã có thể tìm được. 

Hứa Như Lai cũng nói: 

- Nếu quả như thật tìm không thấy, chúng ta còn có thể phát động đàn sói lùng bắt toàn diện! Mười ngàn Tử Lân Cự Lang của Chí Tôn Kim Thành tại Luân Hồi bí cảnh này cũng không phải nuôi không! 

- Đúng rồi! Chúng ta còn có Tử Lân Cự Lang! 

Bọn hắn lại nhấc lên tinh thần. 

Tử Lân Cự Lang là "Thú nhà" Chí Tôn Kim Thành nuôi thả trong Luân Hồi bí cảnh, mấy chục con một đám, hoặc là mấy trăm con một đám, phân tán các khu rừng khác nhau. 

Đàn sói đầu đàn đều là Linh Hồn cảnh thất trọng thiên trở lên, còn có rất nhiều Linh Hồn cảnh đỉnh phong. Mà, bọn chúng lại còn hết sức quen thuộc địa hình các nơi, nếu như phát động toàn diện, Khương Phàm sẽ không chỗ để ẩn nấp. 

Hứa Đan an bài ở hai bên: 

- Chúng ta chia ba đội, tản ra lùng bắt. Ai tìm được thì thì kích hoạt ngọc bài của mình, cho ta biết. Ai nhận tập kích, cũng kích hoạt ngọc bài cho ta biết. Chúng ta giữ liên lạc, không bao lâu có thể ngăn chặn Khương Phàm. Nếu như gặp phải tình huống đặc biệt, cũng có thể liên hệ đàn sói gần đó. 

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất