- Cùng hành động, ai cũng đừng tản ra.
Ngu Khuynh Thành thu Huyền Hoàng Thạch vào Bảo Thạch Không Gian, theo sát tiến lên.
Tại thời điểm các phương triển khai điên cuồng chém giết, Đông Hoàng Như Ảnh đã mang theo năm viên Huyền Hoàng Thạch vượt qua trời cao, một mực xông ra bên ngoài mấy trăm dặm.
- Huyền Hoàng Thạch lớn như vậy, thần giáo cũng đều không có gặp qua sao?
Đông Hoàng Như Yên sợ hãi thán phục hai viên Huyền Hoàng Thạch trước mặt, đường kính đều khoảng một mét năm mươi, khuấy động khí tức Huyền Hoàng cực kỳ mênh mông.
Khí tức Huyền Hoàng kịch liệt cuồn cuộn, khi thì vờn quanh khi thì nở rộ, còn diễn biến ra hình ảnh vạn vật tân sinh thần kỳ.
Bọn chúng tựa như là hai viên tinh cầu đang thai nghén, khiến cho người ta sợ hãi lại thán phục, càng khiến người ta vô cùng rung động.
- Bọn chúng từ thâm không phiêu lưu đến, hẳn là đến từ niên đại rất xa xưa, thậm chí khả năng ngược dòng đến thời kỳ Hồng Hoang. Bọn chúng nguyên thủy lại tinh khiết, hiệu quả cũng khó có thể tưởng tượng được.
Đông Hoàng Như Ảnh cũng chưa từng chấn kinh qua giống bây giờ như thế.
Khí tức Huyền Hoàng tinh khiết như thế này, đâu chỉ có thể thức tỉnh tổ mạch Yêu thú, còn có thể làm thức tỉnh tổ mạch Nhân tộc các nàng, thậm chí có thể ảnh hưởng đến linh văn.
- Luân Hồi bí cảnh lại còn có thể rớt xuống bảo bối như vậy.
Đông Hoàng Như Yên sợ hãi, thán phục, càng rung động, lúc đầu chỉ là sang đây xem đùa giỡn, không nghĩ tới mình còn có thể cướp được tuyệt thế Linh Bảo như thế này.
Nhưng nghĩ đến Khương Phàm, nàng lại lần nữa trầm mặc, thật sự là không nghĩ ra tại sao Khương Phàm phải Tự sát.
- Khương Phàm vừa mới chết, Huyền Hoàng Thạch liền xuống, có quan hệ gì sao?
Đông Hoàng Như Ảnh cầm lấy Huyền Hoàng Thạch, muốn cảm nhận có phải bên trong có lực lượng đặc thù.
Nhưng trong chớp mắt này, ý thức Đông Hoàng Như Ảnh bị chấn động mãnh liệt, cảnh tượng xung quanh giống như như thủy triều vén lui, thay vào đó là một mảnh thế giới cổ lão và càng rộng lớn hơn.
Cùng Ảo ảnh vùng hoang dã thấy được trước đó hoàn toàn giống nhau.
Khí tức nguyên thủy tràn ngập đất trời, mê vụ vô tận bao phủ núi sông. Rất nhiều Yêu thú tồn tại trong truyền thuyết chỗ nào cũng có.
Đông Hoàng Như Ảnh cảm thấy bản thân như đang lâm kỳ cảnh, đặt mình vào đời đời Hồng Hoang, đối mặt với thần tổ vạn vật.
Đang lúc mê mang chấn kinh, hình ảnh đột nhiên kịch biến, phảng phất thời gian trôi qua, sơn hà biến đổi, một bộ lịch sử ầm ầm sóng dậy xuất hiện ở trước mặt ầm vang trải rộng ra, lại như là nàng đang hành tẩu trong con sóng không gian và thời gian, lội qua Vạn Cổ Thiên Thu.
Nương theo hình ảnh trước mặt, từng thanh âm thần bí mà cổ lão quanh quẩn ở trong đầu nàng, để lại vết tích, xuyên suốt thần hồn.
Đông Hoàng Như Ảnh trừng lớn con mắt, khẽ nhếch môi, khó có thể tin cảm nhận được lực lượng truyền thừa.
- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!
Đông Hoàng Như Yên kích động cưỡng bức lôi kéo Đông Hoàng Như Ảnh từ trong khiếp sợ qua tới.
- Sao??
Đông Hoàng Như Ảnh vẫn còn có chút hoảng hốt, trong miệng thì thào nhỏ nhẹ.
Nếu như Đan Hoàng nghe được thanh âm của nàng, chắc chắn sẽ lâm vào chấn kinh càng sâu hơn, bởi vì cổ ngữ mà nàng nói ra, lại là —— Vạn Cổ Thiên Thu!
Đây là cùng uy lực Chư Thiên Lục Táng xen lẫn sáng thế, uy lực vĩnh hằng.
Chư Thiên có Lục Táng, có Lục Đạo!
Lục Táng liên hợp, vạn cổ giai không.
Lục Đạo tương dung, tuyên cổ vĩnh hằng.
…
- Tỷ tỷ, tỷ phát ngốc cái gì đấy! Muội biết mục đích thực sự của Khương Phàm!
Đông Hoàng Như Yên kích động lung lay cánh tay Đông Hoàng Như Ảnh.
- Mục đích gì?
Đông Hoàng Như Ảnh kinh ngạc nhìn Huyền Hoàng Thạch, trong đầu tiếp tục quanh quẩn thần âm cổ kim cổ lão vang dội kia.
- Hắn đến đây chính là muốn chết!
- Còn không lộ rõ ra sao?
- Không phải, ý của muội là, hắn thật sự là muốn chết, nhưng lại không phải chết thật sự.
Đông Hoàng Như Yên kích động lời nói đều không được mạch lạc.
- Muội muốn nói cái gì?
- Khương Phàm! Sinh Tử Ngâm!
Lần đầu tiên Đông Hoàng Như Yên đuổi kịp mạch suy nghĩ của Khương Phàm, nhìn thấu tính toán của Khương Phàm.
- Sinh Tử Ngâm?
- Chính là vũ khí ác độc có thể tại thời khắc sinh tử, cưỡng ép kéo vào U Minh Địa Ngục. Khương Phàm từng mang nó đi khỏi Nguyệt Hoa Thiên Bảo.
- Tiến vào U Minh Địa Ngục?
Cuối cùng Đông Hoàng Như Ảnh cũng từ trong hoảng hốt khôi phục lại.
- Sinh Tử Ngâm! Có thể kéo người ta vào U Minh Địa Ngục trong nháy mắt! Rất có thể Khương Phàm từ lúc bắt đầu khiêu khích Chí Tôn Kim Thành liền đã chuẩn bị chịu chết thật tốt rồi. Hắn chính là muốn sau khi cuồng hoan, lại làm một trận giả chết ở ngay trước mặt Chí Tôn Kim Thành.
Đông Hoàng Như Yên càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Tốt thay cho một tên Khương Phàm, vậy mà lại dám dùng đến kế sách như thế.
Đàn sói hỗ trợ, các phương chứng kiến, hắn chịu chết một cách bi tráng, lừa qua tất cả mọi người.
- Sinh Tử Ngâm có thể bắt hắn vào U Minh Địa Ngục, còn có thể hắn đưa trở về sao?
Đông Hoàng Như Ảnh kinh ngạc, lại còn có vũ khí như thế này.
Nếu thật là như thế này, thì tất cả cử động khác thường của Khương Phàm thật giống như đều nói đến rõ ràng rồi.
- Sinh Tử Ngâm rất quỷ dị, đi thì rất dễ dàng, thời khắc sinh tử liền có thể kích hoạt, nhưng muốn đi ra, sẽ có biến cố rất lớn. Ví dụ như, có khả năng lập tức liền trở về, có khả năng mấy tháng, có khả năng mấy năm, cũng có khả năng vĩnh viễn không về được.
- Đây là cược mệnh? Giả chết có ý nghĩa gì?
- Hắn là cược mệnh, nhưng nhất định là có tính toán. Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ rõ Khương Phàm ở trong vùng hoang dã tìm kiếm đóa hoa kia không? Lúc ấy chúng ta không phải rất thắc mắc, tại sao hắn muốn tìm thứ kia sao, rất có thể chính là vì làm chuẩn bị ra vào U Minh Địa Ngục. Về phần ý nghĩa của giả chết, muội đoán có hai điểm.
- Đầu tiên đương nhiên là tính cách trương dương của hắn đã khiến cho nhiều người tức giận, chỉ có cái chết mới có thể tránh cho các phương giận chó đánh mèo Vô Hồi thánh địa, cũng chỉ có cái chết mới có thể để cho người khác không còn quan tâm đến người như hắn nữa. Hắn và Vô Hồi thánh địa đều có thể an toàn phát triển.