- Kiếp trước ngươi khiêu chiến hoàng đạo, sở dĩ thất bại, là bởi vì Sí Thiên giới chỉ có danh uy, cũng không đủ thực lực chiến đấu. Mà bây giờ, Khương Phàm xuất hiện để cho ngươi thấy được hi vọng, cho nên ngươi không chỉ có che chở hắn, còn dung túng hắn, để Khương Phàm xông ra đầy đủ danh uy, để Khương Phàm trở thành Đại Thánh mà thiên hạ đều biết, để cho ngươi tương lai khiêu chiến hoàng đạo, cung cấp duy trì thực lực.
Hình Phù Đồ đón ánh mắt bén nhọn của Giới Chủ, nói:
- Ta, đoán đúng rồi sao?
Giới Chủ nghiêm túc nói:
- Ta làm cái gì, không có bất cứ liên quan nào với ngươi, nơi này không chào đón ngươi, ngươi có thể rời khỏi!
- Ngươi thật sự để cho ta đi? Nếu như ta đi ra khỏi Sí Thiên giới, Sí Thiên giới cùng Thái Cổ Thần Miếu liền không có bất cứ cơ hội gì để bàn lại. Chúng ta không chỉ sẽ trực tiếp đuổi bắt Khương Phàm, sẽ còn bởi vậy mà vấn trách Sí Thiên giới. Đến lúc đó, nếu như Khương Phàm lộ rõ tất cả hành vi điên cuồng của hắn đều là ngươi ở sau lưng bày ra, Thái Cổ Thần Miếu có lý do nghiêm trị Sí Thiên giới. Chớ nói với ta hắn sẽ không, chỉ cần hắn rơi xuống trong tay chúng ta, nói hay không, đã không quan trọng, chúng ta tuyên bố với bên ngoài cái gì, bên ngoài sẽ tin tưởng cái đó!
Hình Phù Đồ nói, sau đó đi đến trước cửa điện, nhìn qua những ngọn cao núi lớn qua bao la hùng vĩ:
- Tại sao người trấn thủ tổ sơn tới nơi này? Còn ở đến bây giờ? Mặc dù thánh điện đang nỗ lực giữ bí mật, nhưng ta đoán, hẳn là Khương Phàm đã gây họa! Thật là một tên cuồng đồ to gan, người nào cũng dám mạo phạm. Giới Chủ, các ngươi làm lớn chuyện, ngươi không gánh nổi Khương Phàm! Hắn, giao cho ta!
Giới Chủ chậm rãi nắm chặt bàn tay ngọc trong tay áo:
- Cho ta thời gian mười ngày, chờ ta tra rõ ràng phải chăng Khương Phàm đang ở Thượng Thương cổ thành, lại có bắt Diệp Trục Thiên hay không, ta sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn.
- Năm ngày! Nhiều nhất năm ngày! Trong năm ngày này, ta sẽ ở tại Sí Thiên giới!
Hình Phù Đồ đi ra cửa điện, mang theo lão nhân chờ ở ngoài điện rời khỏi.
Giới Chủ âm trầm sắc mặt, suy nghĩ đối sách.
Khương Phàm là tên điên sao?
Đúng vậy!
Kiếp trước là như vậy, còn điên đến Thiên Khải chiến trường, điên đến khiêu chiến Đế Quân!
Kiếp này bắt lấy Lãnh Văn Thanh, Diệp Trục Thiên, cũng đều không coi vào đâu.
Khương Phàm là kẻ ngu sao?
Đương nhiên không phải!
Nếu như trí thông minh của hắn có vấn đề, kiếp trước liền không có khả năng tập kết đến nhiều anh hùng nhân kiệt như vậy, những người kia càng không khả năng sau khi hắn chết đều cam nguyện huyết tế Thương Thiên, đổi cho hắn luân hồi.
Cho nên... sau khi tỉnh táo lại, Giới Chủ tin tưởng Khương Phàm làm như vậy khẳng định là có lý do, hoặc là bất đắc dĩ.
Nhưng vấn đề là, bây giờ nàng phải làm như thế nào?
Đối phó người canh giữ tổ sơn thế nào, đối phó Thái Cổ Thần Miếu thế nào!
Lão tổ từ trong góc đi tới:
- Người trấn thủ tổ sơn, Diêu Khải Minh lại phái người đến thúc giục, không giao Khương Phàm ra, bọn hắn sẽ không rời khỏi. Tuy nhiên lần này, thái độ của bọn hắn có chỗ hòa hoãn. Chỉ là muốn gặp mặt Khương Phàm, cũng cam đoan sẽ không cưỡng ép mang hắn đi.
Giới Chủ nhắm mắt lại, tự định giá thật lâu:
- Ý của ngài thế nào?
- Ta đã nói qua hai lần với Diêu Khải Minh, cảm giác hắn xác thực không có địch ý đối với Khương Phàm. Điểm này kỳ thật rất kỳ quái. Theo lý thuyết, Khương Phàm bắt Lãnh Văn Thanh, bọn hắn hẳn là nên rất tức giận, chí ít có thể toát ra sơ qua tình cảm, nhưng Diêu Khải Minh lại rất tỉnh táo.
- Mà cho đến bây giờ, liên minh Thánh Địa còn không có bất kỳ bên nào công bố chuyện này ra ngoài, bao gòm cả Tử Vi thánh địa. Ta đề nghị ngài lại làm nói chuyện kỹ càng cùng với bọn hắn, tìm kiếm đến đáy.
- Tổ sơn xem trọng thanh danh, không nguyện ý chuyện làm lớn chuyện. Ai... bây giờ ta nhức đầu là Thái Cổ Thần Miếu.
- Triệu Thời Việt không phải đã đi qua sao? Tình huống tại Thượng Thương cổ thành đặc thù, bọn hắn muốn cầm chân Khương Phàm, một lát cũng không thể.
- Dù sao Khương Phàm cũng là Sinh Tử cảnh, tránh được nhất thời, không tránh được quá lâu. Khi Thái Cổ Thần Miếu quyết định, ngay cả Thánh Nhân cũng có khả năng sẽ bị phái đi đến. Còn có Vạn Đạo Thần Giáo và những thế lực kia, cũng khẳng định sẽ tiếp cận Khương Phàm.
Giới Chủ lắc đầu, thở dài nói:
- Đầu muốn to ra rồi.
- Trước tiên hãy giải quyết vấn đề tổ sơn, sau đó giải quyết vấn đề của Thái Cổ Thần Miếu. Nếu quả như Khương Phàm thật sự đã bắt Diệp Trục Thiên, tin tức chẳng mấy chốc sẽ truyền đến nơi này, tổ sơn lúc nào cũng có thể sẽ rời khỏi, chạy tới Thượng Thương cổ thành. Trước lúc rời khỏi, ngài cùng bọn hắn nói thẳng thắn một chút, có lẽ sẽ có chút thu hoạch.
Hình Phù Đồ mang theo người hầu, tạm thời đến ở trong thiên điện phía ngoài cấm địa.
Bởi vì Sí Thiên giới rất ít tiếp đãi khách, cho nên chỉ có chút ít chỗ thiên điện này.
- Ta ở lại chỗ này ở năm ngày, trừ phi Giới Chủ các ngươi làm quyết định, nếu không ai cũng chớ quấy rầy ta.
Hình Phù Đồ mang theo thái độ cường ngạnh quát tháo thủ vệ Sí Thiên giới đi theo tới, sau đó đóng mạnh cửa phòng.
Bọn thủ vệ lắc đầu, canh giữ ở bên ngoài chờ tin tức.
Mà Hoàng trưởng lão thì thừa dịp bọn hắn không chú ý, lặng lẽ ra khỏi thiên điện, biến mất trong rừng rậm mênh mông.
Sí Thiên giới vô cùng khổng lồ, kéo dài hơn vạn dặm.
Bởi vì từ xưa đến nay, xưa nay chưa từng xảy ra xâm lấn, cũng không có ai dám ở chỗ này làm càn, cho nên trong dãy núi mênh mông chỉ có thủ vệ tại cấm khu Trung Bộ, mấy chỗ phe phái có lãnh địa của riêng mình, bảy phần khác gần đều là rừng rậm dãy núi tươi tốt, chỉ có Yêu thú hoạt động, không có người dư thừa.
Hoàng trưởng lão đầu tiên là mạo hiểm tới gần cấm khu, lấy ra một cái la bàn cảm nhận.
Đây là Bảo khí một thời gian trước Thái Cổ Thần Miếu đưa tới, có thể trợ giúp Hình Phù Đồ dò xét uy lực Thái m của nữ tử kia.
- Không có ở trong cấm khu, vậy thì dễ làm rồi.
Hoàng trưởng lão lặp đi lặp lại xác minh, trong cấm khu không có lực lượng khiến cho la bàn cảm ứng, hắn liền nhanh chóng rời khỏi, đến nơi khác tìm kiếm.
Liên tiếp ba ngày, hắn chạy ngược chạy xuôi, chuyển khắp hơn hai ngàn dặm, rốt cuộc cũng đã nhận ra uy lực Thái m.
- Là nàng sao?
Hoàng trưởng lão lần theo la bàn cảm ứng, đi thẳng đến núi rừng xa xa.