Nhưng khi đi đến trên nửa đường lại ngoài ý muốn ngừng lại, nhìn phía Thái Cổ Thần Miếu:
- Ha ha, thất lễ, hẳn là nên ưu tiên tiền bối. Thái Tuế, mời ngài trước?
Ngôn ngữ mang theo kính ngữ, nhưng ý nghĩa trong lời nói lại mang tới trào phúng.
Ai cũng biết ân oán giữa Thái Tuế cùng Khương Phàm, hai lần thua liên tiếp tại Thượng Thương cổ thành, cuối cùng lưu vong trong Địa Ngục U Minh, nếu như không phải Thần Miếu tự mình ra tay, chỉ sợ cũng phải chết ở nơi đó.
Sắc mặt Hình Phù Đồ âm trầm xuống, đang muốn nghênh chiến thì Đại trưởng lão ở bên cạnh đã nói trước một bước:
- Thái Tuế chỉ là vinh nhục cá nhân, là chuyện râu ria, nhưng căn cơ của Vạn Đạo Thần Giáo ngươi bị hủy, lòng báo thù cao, vẫn là ngươi trước đi.
Sở Phong Trần tràn đầy tự tin, ngôn ngữ nhẹ nhõm:
- Nếu như ta giết Khương Phàm, chẳng phải là Thái Tuế không có cơ hội tự mình báo thù? Để lại khúc mắc như thế này,không sợ ba thế tương lai của hắn không vào được Thánh Hoàng?
Mặt mũi các cường giả Thái Cổ Thần Miếu đều không ngờ, nhưng bận tâm hình tượng, lại không tiện bộc phát:
- Ngươi có thể giết Khương Phàm rồi nói sau.
- Ha ha, ha ha...
Sở Phong Trần cởi mở cười to, bay lên không xông về Đại La sơn.
Chiến ý bành trướng, nhiệt huyết dâng cao.
Hắn muốn thay Vạn Đạo Thần Giáo cứu vãn danh dự tại Đại La sơn.
Hắn muốn chém giết Khương Phàm, chấn kinh Thương Huyền, dùng cái này tiếp quản Vạn Đạo Thần Giáo.
- Hắn là ai, có người nào biết không?
- Phó giáo chủ thứ ba của Vạn Đạo Thần Giáo, Sở Phong Trần!
- Danh xưng truyền nhân mạnh nhất mấy trăm năm qua của Vạn Đạo Thần Giáo, từ khi bắt đầu thức tỉnh linh văn đã liền được Giáo tổ bọn hắn tự mình bồi dưỡng.
- Oa a a, được Giáo tổ tự mình chỉ đạo, thì ra trên đời này thật sự có người xuất sinh liền đứng đỉnh cao của chúng sinh sao.
- Vạn Đạo Thần Giáo đặc biệt định cho hắn thân phận phó giáo chủ, nghe nói là muốn chính thức tiếp quản vị trí giáo chủ.
- Nếu như Vạn Đạo Thần Giáo thật muốn điều động tài nguyên bồi dưỡng Thánh Hoàng linh văn mới, Sở Phong Trần là người có hi vọng nhất.
- Chờ mong! Thật chờ mong!! Cuộc thi đấu khiêu chiến này quả nhiên đặc sắc, kình bạo!!
Biển người oanh động, bầu không khí lần nữa tăng vọt.
Trận đầu, hai vị Bán Thánh đăng tràng.
Trận thứ hai, trực tiếp là Thánh Vương Thiên phẩm.
Không hổ là cuộc chiến sinh tử được cả Thương Huyền chú ý.
Tất cả các cường giả hoàng tộc hoàng đạo khẽ nhíu mày, đều cảm nhận được mấy phần kinh ngạc.
Bọn họ cũng đều biết tình huống của Sở Phong Trần, tuyệt đối là cường giả đỉnh cao của thế hệ này tại Thương Huyền, các mặt đều có thể xưng là hoàn mỹ.
Chính bởi vì như thế này, Vạn Đạo Thần Giáo không nên hắn ném tới chiến trường sinh tử, lại còn là trận thứ hai, lại còn là... một mình!
Đây chính là sinh tử chiến, đối thủ là Khương Phàm hung tàn, là Thần Hoàng kiếp trước.
Trừ phi, Sở Phong Trần thật sự có nắm chắc, mà phải là nắm chắc tám mươi phần trăm trở lên.
Bọn người Dạ An Nhiên cũng đều cảnh giác lên.
Nếu như Vạn Đạo Thần Giáo không phải người ngu, thì chính là tỉ mỉ chuẩn bị sát cục.
- Chính ngươi?
Khương Phàm đánh giá nam tử trước mặt.
- Chính ta còn chưa đủ?
Sở Phong Trần vung tay ném ra bảo cốt Thánh Vương.
- Vạn Đạo Thần Giáo đều đưa bảo cốt Thánh Vương cho Cổ Hoa, đụng không ra càng nhiều bảo cốt rồi?
Khương Phàm tiếp được bảo cốt, sau khi thưởng thức đơn giản, liền đánh về phía bầu trời, do Địa Ma Thụ quấn quanh khống chế.
- Sở Phong Trần ta không cần người khác giúp đỡ, ha ha, vướng bận!!
- Ngươi đã tự tin như vậy, vậy thì bắt đầu??
- Ta là Niết Bàn cảnh thất trọng thiên, cùng cảnh giới của ngươi giống nhau, ngươi không cần thiết phải động pháp trận, cứ đánh như vậy?
- Pháp trận đã tản ra, ngươi và ta... Cứ đánh như vậy!!
- Tốt! Khương Phàm, để cho ta xem ngươi có tư cách gì dám xưng chủ nhân Thương Huyền!
Ánh mắt Sở Phong Trần bỗng nhiên ngưng tụ, con ngươi biến thành lôi văn bảy sắc quỷ dị, giống như là bảy con Thiên Long đang thần bí quay quanh trong con mắt, khí thế cả người đột nhiên trở nên bá đạo mà uy nghiêm.
- Thiên lôi bảy màu?
Toàn thể cường giả hoàng đạo Thương Huyền cùng kinh hô lên, khó có thể tin mà tiếp cận đôi mắt của Sở Phong Trần.
- Linh văn của Sở Phong Trần và linh văn của Vạn Đạo Thần Tôn, đều là Hồng Hoang Thiên Lôi.
- Thiên lôi năm màu có thể hủy diệt Thánh Linh, thiên lôi sáu màu là trấn sát Thánh Vương, thiên lôi bảy màu có thể sánh vai Thánh Hoàng, thiên lôi tám màu có thể hiện ra thần uy, thiên lôi chín màu... Là Thiên Phạt Chi Lôi Đăng Thiên Kiều!
- Năm đó tại cuộc chiến Đăng Thiên Kiều, Khương Phàm đã nghênh tiếp thiên lôi chín màu đầu tiên!
- Không phải Sở Phong Trần là thiên lôi sáu màu sao? Từ lúc nào mà hắn đã biến đổi thành thiên lôi bảy màu rồi!
- Sở Phong Trần là Thánh Vương Thiên phẩm, nhưng sinh ra màu thứ bảy, mang ý nghĩa hắn đang trùng kích đến Thánh Hoàng Thiên phẩm!!
- Năm tháng này Sở Phong Trần đã trải qua cái gì? Vạn Đạo Thần Giáo cần dốc hết tài nguyên mới có thể bồi dưỡng Thánh Hoàng Thiên phẩm mới, chẳng lẽ Vạn Đạo Thần Giáo đã chọn Sở Phong Trần là Thánh Hoàng hạ nhiệm sao?
Tất cả cường giả hoàng đạo đều khó mà bình tĩnh được, bình thường mà nói, Bát Bộ Hoàng Đạo không dám tùy tiện lãng phí tài nguyên bồi dưỡng Thánh Hoàng Thiên phẩm, thứ nhất là có thể ép khô toàn bộ tiềm lực của hoàng đạo, thứ hai nếu như thất bại, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Cho nên trừ phi là Thánh Hoàng đương nhiệm bắt đầu suy yếu, nếu không tuyệt đối sẽ không thử.
Mà lúc này giờ phút này, Sở Phong Trần lại xuất hiện tia thiên lôi thứ bảy, mang ý nghĩa chính thức khởi xướng trùng kích đến Thánh Hoàng Thiên phẩm.
Điều này không khỏi làm cho bọn hắn chấn kinh.
- Trách không được Sở Phong Trần dám đăng tràng ở trận chiến thứ hai!
- Màu thứ bảy hẳn là vừa mới xuất hiện, còn không phải là Thánh Hoàng Thiên phẩm, nhưng đã bắt đầu tiếp cận.
- Khương Phàm nguy hiểm!! Khương Phàm thật nguy hiểm!!
Ngay cả Cửu Thiên Thần Giáo cũng bắt đầu khẩn trương.
Một màn này hiển nhiên vượt quá dự liệu của tất cả bọn hắn.
Ánh mắt Khương Phàm có chút ngưng tụ, nhìn chằm chằm lôi văn bảy màu trong đồng tử của Sở Phong Trần, màu sắc thứ bảy như ẩn như hiện, vẫn chưa hoàn toàn thành hình, nhưng ít ra cũng mang ý nghĩa đã ra đời.
Vạn Đạo Thần Tôn vì để giết hắn, dốc hết vốn liếng sao?