- Nếu Phật Đà tự mình cầu tình, hôm nay tạm thời tha cho tính mệnh bọn hắn. Nhưng sau đó nếu có ai truy sát ta, ta cũng sẽ không lại cho bất cứ kẻ nào mặt mũi.
Khương Phàm tản ra yêu hỏa luyện lô, phóng thích các cường giả Thái Sơ muốn bị đốt sống chết tươi ở bên trong.
Nhưng chín vị Thánh Linh, còn sót lại năm vị, cường giả Bán Thánh thì toàn quân bị diệt.
Chiến tích thảm liệt để vây xem cường giả không rét mà run, các Thánh Linh Thái Sơ may mắn còn sống sót lảo đảo lui lại, tức giận càng hoảng sợ, bọn hắn đều là Thánh Linh cao quý cường hãn, có được địa vị cực cao, vậy mà ở trước mặt Khương Phàm lại không hề có lực hoàn thủ?
Nếu như không phải Phật Đà ra tay, hôm nay bọn hắn đã có khả năng chết ở chỗ này.
Chết?
Đây là một chữ mà bọn hắn chưa từng nghĩ tới!
- Khương Phàm, mục đích ngươi ở lại thế giới mới là muốn khai chiến hoàng đạo?
Hứa Như Lai giống như Phật Đà chuyển thế, toàn thân tản ra phật quang trang trọng hùng vĩ, thanh âm như là mang theo một loại phật tính kỳ diệu nào đó, để cho người ta không nhẫn nhịn nổi cũng phải thuộc về lại bình tĩnh.
Trên mặt Khương Phàm tản ra nụ cười thản nhiên, hiện ra một vòng dữ tợn:
- Ngươi đường đường là Phật Đà, vậy mà lại có thể hỏi ra vấn đề như vậy. Ta tôn trọng ngươi là tôn trọng lý niệm bảo vệ của Phật Đạo, không phải bộ túi da ngươi đây, mẹ kiếp, ta cho ngươi mặt mũi rồi?
Khương Phàm đột nhiên quát mắng để đám tăng lữ sửng sốt một chút, cũng làm cho cường giả toàn trường hai mặt nhìn nhau.
Giọng Khương Phàm nói to rõ như tiếng chuông đồng, quanh quẩn toàn trường:
- Là ta muốn khai chiến cùng hoàng đạo sao? Là thiên hạ hoàng đạo đều coi ta là thành kẻ thù, hẳn là người nên bị diệt trừ. Ta xử lý chuyện nhà, chẳng quản thí sự của các ngươi! Là hoàng đạo thiên hạ đều tham mộ vũ khí cùng tài nguyên của ta, giết chết ta xem như hiển lộ rõ ràng vốn liếng thực lực của bọn hắn. Từng kẻ đều là thổ phỉ lưu manh, không biết sống chết!
- Đều làm rõ ràng cho ta, là hoàng đạo nhất định phải giết ta, không phải ta nhất định phải giết bọn hắn. Ta, chỉ là không sợ! Ta, chỉ là không quen!
- Ai muốn làm bằng hữu cùng Khương Phàm ta, Khương Phàm ta làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, nếu ai dám đụng ta, ta đuổi tận giết tuyệt, không chút lưu tình!
Khương Phàm nói xong, nhìn xung quanh toàn trường hoàng tộc hoàng đạo, cười lạnh hai tiếng:
- Từng kẻ đều tự kiềm chế bằng thân phận hoàng đạo, ngưu bức hống to, còn miệt thị ta, săn giết ta, cướp đồ của ta? Ta nhổ vào!
- Kiếp trước ta lên trời chứng đạo, truy đuổi đế vị, ngoại trừ Đế tộc ra, ai từng coi thường ta. Lão tổ tông của các ngươi đều từng là bại tướng dưới tay ta, tổ tiên các ngươi đều bị ta giết kêu cha gọi mẹ, chạy trốn đầy Thiên Khải, các ngươi còn muốn giết ta?
- Đầu bị chó gặm rồi sao? Mẹ nó đều chán sống hết rồi sao?! Giết một con Cự Long, dọa đến các ngươi run rẩy toàn thân, làm thịt một hoàng chủ, kích thích các ngươi ngao ngao gọi bậy, nhìn tiện dạng các ngươi chưa thấy qua việc đời như thế này đây!
Lần này ngôn ngữ có thể nói phách lối đến cực độ, kích thích những thiên kiêu đại ma cao ngạo kia thật sâu, nhưng câu nói 'lên trời chứng đạo' kia đã để bọn hắn ngậm miệng lại.
Lên trời chứng đạo, ý vị xưng đế.
Đưa mắt nhìn khắp Cửu Châu Thập Tam Hải, trong hơn mấy ngàn vạn năm nay, hẳn là người duy nhất.
- Hắn thật bá đạo nhỉ.
Tử Ngữ Yên nhẹ giọng nói nhỏ, hiếu kỳ quan sát đến nam tử ở xa xa kia.
Khương Phàm sát ý bừng bừng, liệt diễm tuôn ra, tiếp tục cao điệu tuyên cáo:
- Hôm nay Khương Phàm ta để lời ở chỗ này, tại thế giới mới này, bất kỳ hoàng tộc hoàng đạo nào, gặp mặt ta lập tức cho thấy thái độ, nếu như không muốn là địch, ta tuyệt đối không khó xử. Nếu như không cho thấy thái độ, chính là khiêu chiến ta, Khương Phàm ta... Giết không tha!
- Nghe rõ cho ta, mặc kệ các ngươi có thân phận gì, có địa vị gì, mặc kệ ở bên ngoài phách lối như thế nào, bá đạo như thế nào, trở trước mặt Khương Phàm ta đây, nên giết tất sát!! Nếu ai dám khiêu khích ta liền bước vào Sinh Tử Bộ của ta! Mặc kệ sớm hay muộn, đều lấy tiện mệnh của các ngươi!
Toàn thể hoàng tộc hoàng đạo đều cau chặt lông mày.
Quá phách lối, quá cuồng ngạo.
Còn cho thấy thái độ?
Chẳng phải là muốn chủ động yếu thế, bọn hắn còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Khương Phàm ở chỗ này mắng đến sảng khoái, Đại Tặc nơi đó lại đang cùng Kim Vô Song đánh đến hừng hực khí thế.
Kim quang ngút trời đến ba ngàn trượng, Hoàng Kim Chiến Kích của Kim Vô Song tỏa ra tia sáng nhấp nháy, chém thẳng xuống, thanh thế kinh người, chiến kích triệt để thức tỉnh, cùng chiến hồn hoàng kim cộng minh, ánh sáng quá thịnh, làm cho nhật nguyệt chìm đi, sơn hà thất sắc, như là vạch phá thiên vũ, đánh ra thế công kinh khủng.
Đại Tặc khống chế mười tám cái huyết vảy Thiên Long, bộc phát ra quét ngang đại thế Bát Hoang khủng bố, như là mười tám con Thiên Long bay lên không vọt lên, long uy cuồn cuộn lại cường hãn, cùng một chỗ vỗ cánh trùng thiên.
Thương thương thương!
Tiếng oanh minh đinh tai nhức óc như xuyên kim liệt thạch, mười tám con Thiên Long cuồng mãnh vô địch, giống như là muốn xé nát Hoàng Kim Chiến Kích, mang cho Kim Vô Song áp bách mãnh liệt.
Long văn trên trán Đại Tặc giống như là sống lại, quay quanh sừng rồng xuyên trời, phát ra tiếng long ngâm mát lạnh.
Không đợi năng lượng tản ra, Kim Vô Song và Đại Tặc lại lần nữa giết tới cùng một chỗ.
Mặc dù Kim Vô Song là nữ tử nhưng lại có cuồng tính bá đạo, toàn thân bao trùm kim giáp, cuồng lực cuồn cuộn, kim quang vô biên, căn bản không có bất cứ ý lùi bước nào, nàng điên cuồng cùng Đại Tặc giết đến dã man.
Đại Tặc càng không lùi bước, thậm chí kích tình bành trướng, tùy ý múa bút thực lực của mình, còn khoe khoang truyền thừa của mình, từng tiếng long ngâm vang động núi sông, hùng vĩ mà rung động.
Đảo mắt lại là hơn trăm hiệp va chạm, Kim Vô Song bắt đầu nôn nóng, là thiên kiêu bất bại trong đời mới tại Thái Sơ đại lục, từ khi nàng thức tỉnh linh văn liền lấy tư thái miệt thị thiên hạ nhanh chóng trưởng thành, không chỉ có Thiên Phủ xem nàng như làm Thần Tử mà bồi dưỡng, ngay cả Đế tộc đều ký thác kỳ vọng đối với nàng, hy vọng có thể trong lúc Hoàng Kim Thần Tôn tại thế đó, tạo ra vị Thần Linh Thiên Phủ thứ hai.