Nhiều lần thoát chết, không chỉ là công lao của Trường Sinh Đan, còn cùng với tổn hại khí quan, và liên quan tới linh văn Phượng Bảo Nam… cũng chính là, trong bất hạnh có vạn hạnh.
Chỉ là bọn người Kiều Vĩnh Nghĩa không có may mắn như vậy.
Khương Phàm và Kiều Linh Vận tiến đến, nhìn bốn người đang mê man, đều chân mày cũng đã hơi giãn ra, con mắt đều ẩm ướt.
Sống lại?
Kỳ tích.
Vậy mà đã sống lại thật!
Kiều Anh Tung lắc đầu nói:
- Đưa Vi Nhi và bọn hắn đi, cố gắng điều dưỡng. Những người khác, chôn đi.
Khương Phàm nói:
- Đưa bọn hắn đến phía sau núi, người biết bọn hắn sống lại càng ít càng tốt. Tuyên bố với bên ngoài, đều đã chết.
- Đã nghĩ được là ai làm sao?
Cho đến bây giờ Kiều Vạn Niên vẫn còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mục đích của đối phương hiển nhiên là đuổi cùng giết tận rồi.
Vì "Đồ sát" tử đệ Kiều gia, lại không tiếc động thủ tại hoàng cung ngay trong đêm. Thật không biết nên nói người kia là khôn khéo, hay là ngu xuẩn.
Khương Phàm giới thiệu sơ lược một hồi, nói:
- Người biết chỉ có người thị nữ kia, đáng tiếc cô ta đã trực tiếp nổ chết.
Tính toán hoàn mỹ, hành động hoàn mỹ.
Mặc dù hắn rất tức giận, nhưng không thể không thừa nhận, thời cơ và nơi được chọn đều tuyệt diệu.
Mà mục tiêu hàng đầu hẳn là hắn, chỉ là không có tính tới hắn có Bát Hoang Chiến Trụ.
Bằng không có thể hắn sẽ bị mất mạng tại chỗ, bọn người Kiều Linh Vận cũng đều là may mắn thoát khỏi.
- Hoàng Phủ gia, Chung Ly gia, Tô gia, Đường gia, chỉ có thể là tứ đại gia bọn hắn. Nhưng ta cảm giác, không phải là do tứ đại gia chủ an bài. Làm như vậy chỉ có thể giết các ngươi, nhưng hậu quả mang tới lại sẽ là Kiều gia trả thù, hoàng thất tức giận. Một khi truy xét đến trên đầu bọn hắn, hoàng thất sẽ không dễ dãi như thế đâu.
Kiều Vạn Niên là gia chủ, rõ ràng nhất gia chủ các gia tộc.
Chuyện này nhìn từ vấn đề nào đó, đều là cực kỳ tuyệt diệu, nếu lại mở từ vấn đề khác, quả thực là ngu không ai bằng.
Khương Phàm nói:
- Muội muội Hoàng Phủ Chính Thiên, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, muội muội Tô Cao Nghĩa, Tô Nhã, đệ đệ Chung Ly Dịch, Chung Ly Khuê và Đường Tư Đồ của Đường gia. Bốn người bọn họ có khả năng lớn nhất.
Kiều Phương Hoa đào ba ngàn mét cánh rừng đào từ Thanh Bình uyển ra bỏ vào trên quảng trường trước điện.
Mùi máu tươi nồng đậm đập vào mặt, những vết máu nhìn thấy mà giật mình để bọn hắn trong nháy mắt kéo về một khắc kinh hồn kia.
Khương Phàm nghiêm mặt đi đến cánh rừng, đi tới trước thạch đình vỡ nát:
- Lôi Đình Chi Nộ mặc dù đắt đỏ, nhưng các gia tộc hẳn là đều có mấy cái, từ chỗ này sẽ không tra được cái gì. Muốn truy tra, vẫn phải tra thị nữ.
- Không cần tra xét manh mối từ thị nữ này. Hoàng thất mặc dù rất tức giận, nhưng hẳn là sẽ chủ động thanh lý manh mối trong hoàng cung. Một là phủi sạch liên quan, để tránh liên lụy hoàng thất. Hai là, mặc dù bọn hắn tức giận, nhưng cũng không hy vọng chúng ta tra được chứng cứ, nếu không liền mang ý nghĩa hai tộc sẽ khai chiến.
Kiều Vạn Niên quá rõ ràng Nhân Hoàng, mặt mũi chí thượng.
Bây giờ tức giận không kiềm chế được, ngày mai đã có thể nghĩ hết biện pháp bình phục phong ba.
- Mà, người thị nữ này có thể bình tĩnh đi qua, trực tiếp dẫn bạo, không có bất kỳ vấn đề gì, không có chút do dự nào, ta hoài nghi cô ta có thể là bị năng lượng nào đó cho khống chế, mà không phải bị uy hiếp, cũng không phải làm giao dịch gì với ai.
Khương Phàm nhíu lông mày lại:
- Khống chế tinh thần?
Kiều Vạn Niên nói:
- Cũng có thể là là bí thuật con rối.
Khương Phàm trầm mặc một lát, nói:
- Các ngươi nói thế nào với Nhân Hoàng?
- Hẳn là đã loại bỏ được lo lắng trong lòng hắn. Cổ Hoa muốn chấn nhiếp phương bắc, ngoại trừ thực lực của bản thân ra, quan trọng nhất chính là cửu đại gia tộc toàn lực ủng hộ, như thế này có thể để các phương nhận định Cổ Hoa cường đại lại đoàn kết, không thể thừa cơ hội, không gì phá nổi.
- Một khi xuất hiện nội loạn, chắc chắn sẽ kích thích dã tâm các tộc phương bắc. Nguy hiểm nhất chính là bộc phát chiến tranh, coi như không bộc phát chiến tranh, cũng sẽ gây nên các phe điên cuồng thẩm thấu, quấy loạn cục diện Cổ hoa.
- Cho nên trước tiên chúng ta đã hung hăng kích thích hoàng thất trên thi đấu bài vị, khiến cho các phương oanh động, sau đó lại biểu đạt ủng hộ, hoàng thất liền sẽ cảm giác nhẹ nhàng thở ra, từ trên tâm lý bắt đầu coi trọng Kiều gia, cũng chiếu cố Kiều gia.
- Lúc này lại nhắc ra "Thánh Nhân", hoàng thất sẽ càng ỷ vào Kiều gia, cũng có thể chấn nhiếp các tộc khác, không còn dám quá phận khiêu khích.
Kiều Vạn Niên cau mày, nếu như chuyện phát triển dựa theo tính toán của hắn, bắt đầu từ đêm nay, chẳng khác nào Kiều gia đã dứt bỏ trói buộc, sau này sẽ thỏa thích hiện ra cường thế cùng huyết tính.
Đừng nói hai mươi năm, chừng mười năm là hắn có thể cho Khương Phàm câu trả lời chắc chắn hài lòng.
Nhưng đột nhiên xảy ra một trận bạo tạc, triệt để làm rối loạn bố trí của hắn.
Một khi Kiều gia điên cuồng triển khai trả thù, liền lập tức gây nên chiến tranh, hoàng thất bên kia cũng có thể sẽ lần nữa trở mặt, toàn bộ Cổ Hoa đều sẽ gió nổi mây phun.
Khương Phàm cũng nhíu mày:
- Trước tiên điều tra hung thủ!
…
Hoàng Phủ gia tộc!
Hoàng Phủ Thừa Viễn đưa Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đến thư phòng, trầm mặt hỏi:
- Nơi này không có người khác, nói cho ta biết, có phải là con làm hay không.
- Mặc dù nữ nhi cảm thấy rất thoải mái, nhưng không phải con.
- Con hãy nói thật cho ta, rốt cuộc có phải con làm hay không! Chuyện này chính con gánh không được, gia tộc sẽ cùng tiến lùi với con.
- Con đã nói, thật không phải là do con. Nữ nhi chỉ muốn đến trả thù Khương Phàm, lăng nhục Kiều Vi Nhi, không muốn đánh chết bọn hắn nhẹ nhàng như vậy. Tuy nhiên, nhìn toàn thân bọn họ rách rưới nằm ở nơi đó, nữ nhi thật hả dạ.
- Thề cho ta!
Hoàng Phủ Thừa Viễn nhìn chằm chằm mắt Hoàng Phủ Nguyệt Thiền.