Chương 240: Một Cái Ghế Dẫn Tới Bi Kịch
- Bọn các ngươi đây là chó nhà có tang! Kim Cương tông lưng tựa Thiên Cương tông, các ngươi sẽ bị trả thù.
Tông chủ Kim Cương tông - Kim Bất Hoán máu me khắp người, giống như một con dã thú điên cuồng gào thét.
Ở trước mặt hắn, Khương Hồng Võ gắt gao bóp lấy đầu Đại trưởng lão, nâng lên giữa không trung.
Thân thể Đại trưởng lão rách mướp, đã mất đi hai tay, hai chân vỡ vụn, bị nâng giữa không trung không thể động đậy.
- Ta... Ta nguyền rủa các ngươi...
Miệng Đại trưởng lão đầy máu tươi, vừa muốn mở miệng chợt có một cỗ liệt diễm bộc phát lòng bàn tay Khương Hồng Võ.
Một tiếng nổ vang, máu thịt văng tung tóe.
Thi thể không đầu rơi trước mặt Khương Hồng Võ.
- Aaa…!!
Sâu trong liệt hỏa, ở giữa phế tích, các trưởng lão may mắn còn sống sót phát ra tiếng kêu tuyệt vọng sợ hãi.
- Ta quyết đấu với ngươi!!
- Đến đây!
Kim Bất Hoán trừng trừng hai mắt, phun máu gầm thét.
- Như ngươi mong muốn.
Khương Hồng Võ dùng sức nắm tay, trong nháy mắt liệt diễm toàn thân bạo động, như núi lửa phun trào, cuồn cuộn giữa bầu trời.
- Aaa…!!
Kim Bất Hoán gào thét, linh văn trùng kích khí hải, linh lực phóng thích toàn diện, vọt tới Khương Hồng Võ
Tên Khương Hồng Võ này là Sinh Tử cảnh, liên tiếp hỗn chiến sát phạt, rất dễ dàng ảnh hưởng đến thực lực.
Hắn muốn cược!!
Cược Khương Hồng Võ sau một khắc, thực lực sẽ chợt hạ xuống!
Cho dù hắn chết, cũng có thể kéo theo cái đệm lưng!
- Vạn Thú... Thiên Hoàng Quyền! La Phù, trận chiến đầu tiên!
Thánh văn trên trán Khương Hồng Võ nở rộ, như ánh mặt trời nở rộ, chiếu thấu hắc ám, liệt diễm cuồn cuộn đầy trời, phát ra khí thế mạnh mẽ, khí lãng cuồn cuộn, đỉnh núi cuồn cuộn, nhiệt độ vô cùng cao, vặn vẹo cả không gian.
- Liệp Lang Quyền!
Hắn gầm lên giận dữ, như thiên lôi rơi xuống đất.
Liệt diễm rơi xuống toàn diện bạo tạc, ba mươi chín đầu Liệt Diễm Hỏa Lang bổ nhào đi ra, bọn chúng to như cự tượng, sinh động như thật, hai mắt bọn chúng hiện ra ánh lửa, hung tàn mà lao đến.
- Đây là...
Con ngươi Kim Bất Hoán bỗng nhiên ngưng tụ, hơi nóng phả vào mặt, uy thế cùng linh văn trùng kích để hắn như rơi vào hầm băng.
Đàn sói phóng tới, bốn phương tám hướng, điên cuồng vây quét.
- Aaa….!!
Kim Bất Hoán phát ra tiếng kêu thảm bi thương, nhanh chóng đã bị đàn sói hung tàn nuốt hết, một cỗ liệt diễm bạo tạc mãnh liệt cùng với khí lãng kinh khủng bày khắp các ngọn núi Kim Cương tông.
- Giết!!
Côn Bác thét lên ra lệnh, giơ lên trường đao nặng nề bổ về phía các trưởng lão tuyệt vọng trước mặt.
- Thiên Sư tông các ngươi còn có chút cấp bậc lễ nghĩa hay không! Muốn để chúng ta đợi tới khi nào? Những người như chúng ta đây còn chưa xứng cho trưởng lão Thiên Sư tông tới đón đợi hay sao? Thiên Sư tông, không có ai sao? Mấy tên phía ngoài nghe rõ cho ta. Để Khương Nghị tới xin lỗi, đem người giao ra đây cho ta! Nếu không, hết thảy hậu quả chính các ngươi gánh chịu.
Ngày thứ hai, ở trong Thiên Sư tông, bọn người Hoa Vị Ương từ sớm đến bên trong Thanh Vân điện, được đáp lại là... Chờ đấy!
Hoa Vị Ương không đè được hỏa khí trong lòng, chỉ vào bên ngoài giận dữ mắng mỏ.
- Dạ An Nhiên đâu, để nàng đi ra gặp ta! Nàng đã chết rồi sao? Người đâu!!
Ngoài điện, đệ tử Thiên Sư tông đều không thay đổi thái độ mà đứng đấy!
Mặc cho nàng làm sao hô, náo thế nào cũng đều thờ ơ!
Bọn hắn được lệnh chính là... mặc kệ!
Bành!!
Tam trưởng lão Thiên Cương tông một chưởng vỗ nát ghế mây, tức giận đứng dậy.
- Nói với chủ sự các ngươi. Chuyện này trốn không thoát đâu, nhất định phải giải quyết! Nếu Khương Nghị bắt người liền phải phụ trách. Dám làm liền phải dám đảm đương. Nếu như Khương Nghị không có trở về, để trưởng lão chủ sự tới. Chúng ta chờ cho tới trưa. Nếu không, lần sau tới thì không chỉ là mấy người chúng ta đây, chuyện này cũng sẽ không lại giải quyết thông qua đàm phán.
Vị Tam trưởng lão này lửa giận đầy mình, lấy tình thế La Phù bây giờ, Thiên Cương tông đã là đệ nhất đại tông. Thân phận Tam trưởng lão hắn đây cũng như thuyền gặp nước.
Bình thường môn chủ tông môn gặp mặt đều phải khách khí.
Thiên Sư tông ngược lại thì tốt rồi, lại dám để hắn đợi hai ngày.
Khinh người quá đáng!
- Dạ Thiên Lan đi đại hội La Phù không ở đây, nhưng trưởng lão chủ sự hẳn là có. Đầu hắn bị chó liếm lấy sao? Còn không ngại Thiên Sư tông quá nhiều phiền phức à?
- Quay lại đây gặp chúng ta!
Mẫu thân của Hoa Vị Ương, Nhị trưởng lão Xích Tiêu tông - Bạch Trầm Hương, cũng đứng dậy quát tháo.
Đệ tử ngoài điện lắc đầu, hô vào bên trong.
- Chờ một lát, chúng ta đi mời.
Bọn hắn nghiêm mặt, lần nữa ngồi xuống.
Kết quả...
Mấy vị đệ tử kia đứng ngay tại đó, căn bản không có ý muốn nói gì.
- Các ngươi muốn chết?
Đáy mắt Tam trưởng lão Thiên Cương tông hiện lên tia sắt lạnh.
- Ta khuyên các ngươi nên thức thời một chút. Nơi này mặc dù là Thiên Sư tông, nhưng coi như ta chụp chết các ngươi, Dạ Thiên Lan cũng không dám làm gì ta.
Bạch Trầm Hương động sát ý trong lòng.
Không chỉ bởi vì tức giận, nhưng nếu quả thật giết mấy đệ tử này, người chủ sự Thiên Sư tông mới có thể sẽ tới.
Đúng vào lúc này, một vị đệ tử Xích Tiêu tông vội vã chạy tới nơi này.
- Trưởng lão, xảy ra chuyện!
- Trong tông xảy ra chuyện rồi?
Bạch Trầm Hương cùng Hoa Vị Ương cũng hơi ngưng mi, trong tông có thể xảy ra chuyện gì?
Vị đệ tử này thở phào, trầm giọng nói:
- Kim Cương tông tối hôm qua đã bị đồ sát, là bị đồ sát!
- Cái gì?
Bọn người Bạch Trầm Hương bỗng nhiên biến sắc.
- Ai làm!!
Tam trưởng lão Thiên Cương tông giận dữ.
Toàn La Phù đều biết, Kim Cương tông là do bọn hắn phụ trách. Mặc dù trong khoảng thời gian này bởi vì các loại sự vụ không có lo lắng đến nhưng đánh chó còn phải nhìn chủ nhân, người nào lại dám đến giết Kim Cương tông?
Vị đệ tử này quay đầu quan sát bên ngoài:
- Khương Hồng Võ!
- Hắn thật to gan!
Tam trưởng lão vừa sợ vừa giận.
Bọn chó nhà có tang này vừa đến La Phù không được mấy ngày, vậy mà lại có thể điên cuồng như thế, trực tiếp đồ sát một đại tông?
Sắc mặt Bạch Trầm Hương cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Tốt thay cho một tên Khương Hồng Võ. Không hổ là Vương gia đã từng thống ngự Lang Gia Bắc Cương. Trực tiếp tàn sát đại tông, nói với La Phù rằng hắn đã đến.