Chương 267: Nhục nhã bên đường
- Ngô trưởng lão, ngươi thật ngây thơ. Cái gì nghĩa tử, tên Nạp Lan Thanh Diệu này bất quá chỉ là kẻ chết thay Nạp Lan Sóc dùng để tìm tòi trước khi hành động. Nếu như chúng ta tiếp nhận Nạp Lan Thanh Diệu đến Đan quốc liền mang ý nghĩa chúng ta cố ý cùng hắn hợp tác. Nếu như chúng ta cự tuyệt, Nạp Lan Sóc liền chết đi ý niệm này, tìm kiếm đường tắt cầu sinh khác.
- Hừ, lão gia hỏa này, xem đại hội Đan Tông thần thánh như cái gì!
Thường Lăng tình nguyện đối diện Kỳ Thiên điện, cũng không nguyện ý xen vào loại chuyện phức tạp này.
…
Đội xe Nạp Lan gia vừa tiến vào thành Hoàng Phủ liền đưa tới náo động lớn.
- Tới rồi, tới rồi, đó chính là đội xe của Nạp Lan gia.
- Nạp Lan Thanh Diệu đâu? Đi ra gặp mặt. Linh văn gì, mấy phẩm? Để cho chúng ta nhìn xem ngươi có tư cách tham gia đại hội đại tông hay không.
- Đi ra đi, gặp mặt trước khi vào thành, đây là quy củ.
Mọi người chen chúc ở khu cửa thành, náo loạn hô to.
- Không được để bất luận kẻ nào tới gần đội xe mười mét. Đừng có ngừng, tiến về phía trước cho ta!
Lữ Lương Nhân cưỡi Lân Mã, phóng thích ra khí thế cường thịnh, thét lên ra lệnh cho bọn thị vệ.
Tám mươi vị thị vệ Nạp Lan gia toàn bộ kích hoạt linh văn, dẫn dắt năng lượng thiên địa, uy hiếp đám người.
Bọn hắn gian nan xuyên qua khu ngoại thành, tiến vào trong thành.
Đám người mặc dù chen chúc nhưng không có ai dám khiêu khích bọn thị vệ cường đại này.
Nhưng vừa rồi tiến vào cửa thành, một đám các thiếu niên mặc áo bào hoàng thất võ viện lại ngăn ở phía trước, ngăn trở đường đi.
- Vị nào là Nạp Lan Thanh Diệu!
Thiếu niên cầm đầu lên tiếng hô to, thanh âm vang động phố dài.
Đám người náo nhiệt đều yên lặng xuống.
- Tránh ra!!
Lữ Lương Nhân nhấc trường thương lên, chỉ thiếu niên phía xa.
- Vị nào là Nạp Lan Thanh Diệu? Chúng ta đại biểu hoàng thất võ viện, mở tiệc chiêu đãi Nạp Lan Thanh Diệu. Còn xin nể mặt!
Thiếu niên không sợ trường thương, tiếp tục hô to.
Nhưng nói là mở tiệc chiêu đãi mà dáng vẻ lại dào dạt khí thế, rõ ràng chính là đến gây chuyện.
- Hảo tâm chúng ta nhận, nhưng chúng ta không cần mở tiệc chiêu đãi.
Linh văn của Lữ Lương Nhân là thương văn trong Binh linh văn, trường thương trong tay cũng là Bảo khí cường đại.
Giờ phút này linh văn thức tỉnh, trường thương khôi phục, Nhân Binh Hợp Nhất. Khí tức đến thấu xương tràn ngập cả phố dài đưa tới bối rối.
- Một Linh Hồn cảnh như ngươi muốn giết ta, học viên Linh Nguyên cảnh sơ kỳ này Ha ha, ngươi dám không. Trịnh trọng nhắc nhở một câu. Nơi này là thành Hoàng Phủ, không phải thành Bát Bảo. Cho nên... Ta nói mời, ngươi nói tạ ơn. Chúng ta, có cần lại nói thêm không?
Thiếu niên nhếch miệng, thái độ vô cùng phách lối.
Lữ Lương Nhân nắm chặt trường thương, đáy mắt hiện lên tia sắt lạnh.
- Chúng ta, đại biểu hoàng thất võ viện, mở tiệc chiêu đãi Nạp Lan Thanh Diệu. Xin mời, Nạp Lan Thanh Diệu nể mặt!
Thiếu niên lần nữa hô to, căn bản không sợ những thị vệ này.
- Đó là ai?
Khương Nghị xuyên qua màn xe, nhìn thiếu niên ương ngạnh trương dương bên ngoài.
- Đệ tử hoàng thất võ viện. Hình như tên là... Mao Tiến! Đao văn, lục phẩm!
Nạp Lan Thanh Lạc xốc lên vải mành, từ trên xe bước xuống tới.
Dung nhan xinh đẹp, dáng người cao gầy thướt tha, da thịt như tuyết, môi đỏ giống như hoa, áo bào lộng lẫy vừa vặn, quý khí bức người, lập tức rước lấy vô số ánh mắt kinh diễm ở hai bên phố dài.
- Nàng chính là Nạp Lan Thanh Lạc
- Quả nhiên dáng dấp khuynh quốc khuynh thành.
- Muốn bộ dáng có bộ dáng, muốn gia thế có gia thế, nghe nói còn là lục phẩm linh văn, thiên chi kiêu nữ.
Đám người nghị luận, nam thưởng thức, nữ hâm mộ.
- Trước đại hội Đan Tông, chúng ta không tiếp nhận lời mời. Tạ ơn ý tốt, xin tránh đường.
Nạp Lan Thanh Lạc cười nhạt một tiếng, đưa tay ra hiệu.
- Ngươi chính là Nạp Lan Thanh Lạc. Dáng dấp xác thực xinh đẹp. Tuy nhiên, ngươi cũng nghe không hiểu ý của ta? Ta nói mời, ngươi nói tạ ơn. Một lần cuối cùng, bắt đầu?
Mao Tiến dùng sức bẻ bẻ cổ, phách lối hô to:
- Xin mời Nạp Lan Thanh Diệu, dự tiệc!
- Các ngươi chớ quá mức!
- Quá phận? Ha ha, chúng ta mời khách, còn gọi quá phận? Nạp Lan gia các ngươi thật sự là uy phong thật lớn.
- Quen biết một chút, cũng không sao.
Hôm nay Khương Nghị đã ăn Thanh Thần Đan, từ trên xe đi xuống tới.
- Kẻ đến không thiện, yến không tốt yến.
Nạp Lan Thanh Lạc không muốn gây chuyện, nhưng những tên võ viện này rõ ràng chính là đến gây chuyện.
- Chúng ta tới đại hội Đan Tông là vì cái gì? Hấp dẫn lực chú ý, không sợ phiền phức.
Khương Nghị chỉnh lý trường bào, đi đến trước mặt Mao Tiến:
- Dẫn đường?
- Ha ha, sảng khoái, mời!
Mao Tiến vung tay lên, trong ngõ hẻm phía sau đột nhiên xông ra ba người. Hai người giơ lên bàn gỗ nặng nề, bỏ vào phía trước. Một người khiêng lên một con lợn rừng vừa chết, vung ra trên bàn gỗ.
Xung quanh là một mảnh xôn xao, bày dã thực bên đường?
Đây cũng quá nhục nhã người khác.
Sắc mặt Nạp Lan Thanh Lạc lập tức âm trầm xuống, quá phận.
Bọn thị vệ Nạp Lan gia đều nổi giận, kém chút muốn tiến lên lật ngược bàn gỗ.
- Lần đầu gặp mặt, không biết ngươi thích gì, đặc biệt giết một con lợn rừng.
Mao Tiến giống như không có chú ý tới ánh mắt tức giận đối diện, đại đao kim mã ngồi trước bàn gỗ.
- Ngươi đến xem, ngươi thích chỗ nào, tùy tiện cắt.
Khương Nghị cười nhạt, không hổ là người của hoàng thất võ viện, chính là biết chơi.
- Làm sao? Không thích thịt heo?
- Vậy đổi lại cái khác. Mang lên!
Mao Tiến vung tay lên.
Trong ngõ hẻm lại chạy ra một tên nam tử khác, trong tay kéo lấy một con chó chết, ném tới trên bàn, nhìn Khương Nghị nhe răng cười:
- Cứ từ từ dùng!
- Các ngươi khinh người quá đáng!
Nạp Lan Thanh Lạc nhịn không được.
Đám người thấp giọng nghị luận.
- Nạp Lan Thanh Diệu dù sao cũng là nghĩa tử Nạp Lan gia chủ, làm như thế... Quá mức.
- Lợn rừng, chó chết, còn tưởng là mở tiệc trên đường phố, đây là muốn tế hắn sao.